“Vâng, cảm ơn chị ”

Hàn Minh Thư cười với cô ấy, sau đó lại quay trở lại ban làm việc của mình.

Cô cúi đầu xuống nhìn tài liệu trong tay nhưng đôi lông mày lại không nhịn được mà nhíu chặt lại.

Cô muốn tìm Đoan Mộc Trạch để nói về chuyện này, nhưng mà cô đi đầu để tìm anh ta được đây? Cô căn bản không có phương thức liên lạc với anh ta.

Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư liền cảm thấy nhức đầu, chẳng lẽ mình lại tự đi một chuyến đến tập đoàn Đoan Mộc?

Người không hẹn trước như co, chỉ sợ là ngay cả mặt mũi như thế nào còn chưa thấy được thì đã bị đuổi ra khỏi công ty rồi.

Nhưng mà điều vượt ngoài suy nghĩ của Hàn Minh Thư đó là, buổi sáng cô vừa định đi tìm Đoan Mộc Trạch, lúc giữa trưa Đoan Mộc Trạch đã chủ động tìm đến có rồi.

Nhưng mà không phải là anh trực tiếp tìm đến, mà Kiều Trị đến đưa tin cho cổ, bảo cô hãy đến quán cà phê gần đó, sau khi Hàn Minh Thư đen, thấy Đoan Mộc Trạch đang ngồi với Kiều Trị, hai người ngồi với nhau Hàn Minh Thư vẫn có chút ngạc nhiên.

“Lại gặp mặt rồi.”

Đoan Mộc Trạch nâng cốc cả phê trên tay lên, cười bí hiểm với Hàn Minh Thư.

Trong góc quán cà phê, bên ngoài nhiều người đi qua đi lại, nhưng bên trong quán cà phê lại mở máy sưởi, còn mở âm nhạc nhẹ nhàng thư giãn.

So với bên ngoài trời đông giá rét, trong quán cà phê thực sự là chỗ có thể làm cho con người thư giãn.

Nhìn Thấy Đoan Mộc Trạch, hàng lông mày Hàn Minh Thư đang nhíu chặt cũng dần giãn ra.

“Chị dâu, cô đến rồi.”

Kiều Trị vừa nhìn thấy cô, lập tức đứng dậy vội vã mà kéo ghế ra cho cô, ra hiệu cho cô ngồi xuống, sau đó lại đưa thực đơn cho cô.

Những động tác liên tiếp này làm cho Đoan Mộc Trạch có chút nhíu mày lại.

Gần đây anh ta có phải người đi điều tra một chút, vì vậy biết được Kiều Trị vừa gặp đã thân với Uất Trì Thần, xem anh như là bạn tốt, bây giờ Kiều Trị lại đổi xử niềm nở với Hàn Minh Thư như vậy, chẳng lẽ là Hàn Minh Thư và Uất Trì Thầm đã ở bên nhau rồi sao? Quả nhiên, cho dù là mất trí nhớ, tình cảm và bản chất vẫn không hề thay đổi.

Nghĩ đến đây Đoan Mộc Trạch nhíu mày,

Tình cảm thực sự là một cái gì đó rất kinh khủng, một người mắt kỷ ức lại có thể vẫn yêu lại người trước đây, còn em gái của anh ta cũng bởi vì chuyện tình cảm mà trở thành điển điện loạn loạn.

Sự nhiệt tình của Kiều Trị làm cho Hàn Minh Thư hơi ngại ngùng, sau khi ngồi xuống cô nhịn không được mà nói: “Kiều Trị, anh đừng có như vậy, mau ngồi xuống đi.”

Kiều Trị cười híp mắt ngồi xuống trước mặt cô “Vâng, không thành vấn đề”

Anh ta đã được Uất Trì Thần nhờ vả, nhất định phải đặc biệt chăm sóc chị dâu mới được.

Không phải bàn trong lòng Kiều Trị có bao nhiêu hưng phấn, Uất Trì Thần tin tưởng anh ta như vậy, thực sự là vinh hạnh của anh ta.

Sau khi ngồi xuống người phục vụ liền đi đến, Hàn Minh Thư tùy tiên chọn một ly nước hoa quả, sau đó mới ngồi hưởng đối diện Đoan Mộc Trạch.

Mà sau một lát Kiều Trị mới phản ứng lại, hừ một tiếng. Hình như hồi nãy tôi nghe thấy Đoan Mộc Trạch nói một câu lại gặp mặt rồi đúng không? Tôi không nghe nhằm chứ Hai người gặp nhau trước đây rồi sao?”

Hàn Minh Thư gật đầu, ánh mặt thản nhiên nhìn

Đoan Mộc Trạch.

“Anh không nghe nhẩm đầu, chúng tôi đã gặp nhau một lần trước đây không lâu rồi.”

Kiều Trị vừa nghe thấy vậy, trong nháy mắt liền trợn tròn mắt, lập tức đứng dậy mà trừng mắt nhìn Đoan Mộc Trạch: “Đoan Mộc Trạch anh có ý gì hả? Sao anh lại gặp mặt riêng với chị dâu tôi, anh có ý đồ gì với chị ấy?”

Hàn Minh Thư: “..

Đoan Mộc Trạch chớp mắt một cái, bất đắc dĩ mà liếc nhìn Kiều Trị.

Ửm, giống như ánh mắt nhìn một tên ngốc nghếch.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play