Hàn Minh Thư dám chắc, nếu anh hôn cô vào lúc này, chắc chắn cô sẽ không do dự gì mà đánh cho anh tỉnh ra.

Đang nghĩ ngợi, Dạ Âu Thần còn thật sự cúi sát người lại.

Hàn Minh Thư trừng lớn mắt, đẩy mạnh anh ra. “Lúc nào rồi anh còn muốn cái này?”

Động tác của Dạ Âu Thần dừng lại, cả người cũng dừng lại, hơi híp mắt: “Anh muốn cái này? Cái này là cái gì?”

Hàn Minh Thư: “?”

Anh giả ngốc à?

Cô cắn môi: “Anh đừng ngụy biện nữa, anh dám nói vừa nãy anh không muốn.”

Da mặt cô vẫn mỏng, ngại ngùng nói thẳng ra.

Dạ Âu Thần vốn còn đang đoán cô nói cái gì, nhìn thấy gò má trắng trẻo của cô hơi hồng lên, lập tức hiểu được cô đang nói về cái gì.

Anh bật cười, đưa tay nắm lấy cái cằm nhỏ của cô, thấp giọng nói.

“Ai nói với em vừa nãy anh muốn cái đó?”

Hàn Minh Thư: “… Vậy anh dựa gần vào làm gì?”

Đang nói, Dạ Âu Thần lại bất thình lình xích lại gần hơn, ánh mắt hai người nhìn nhau, mũi chạm mũi, hô hấp như trộn lẫn cùng một chỗ.

Hô hấp cô nghẹn lại, không dám thở mạnh, giọng nói yếu ớt như muỗi: “Anh, anh làm gì”

Dạ Âu Thần không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm, tỉ mỉ nhìn đôi mắt cô, dáng vẻ nghiêm túc khiến Hàn Minh Thư có phần khó chịu, chỉ có thể nhẹ lùi thân thể về sau một chút, nhưng đẳng sau đã là cánh cửa rồi, hoàn toàn không có chỗ lùi.

Lúc cô muốn hỏi rốt cuộc anh muốn làm gì, Dạ Âu Thần lại nói.

“Xin lỗi, khiến em tủi thân rồi.”

Hàn Minh Thư ngây người tại chỗ, ngây ngốc nhìn Dạ Âu Thần nghiêm túc trước mặt.

Anh… lại nói xin lỗi mình sao?

Dạ Âu Thần giơ tay xoa đầu cô: “Lúc nãy chỉ muốn nhìn xem em có khóc không… không thì tốt rồi.”

Nghe đến đây, Hàn Minh Thư cũng hiểu vì sao anh lại dựa sát vào nhìn chằm chằm mắt cô rồi.

Hóa ra anh tưởng rằng mình bị tủi thân sẽ khóc?

Vốn cô cũng thấy không có gì, dẫu sao thì cô với ông ngoại anh cũng đùa một chút, hoàn toàn không chịu tủi thân gì cả.

Nhưng sau khi anh nói những lời này, Hàn Minh Thư rất cảm động. Dạ Âu Thần kéo lấy gáy cô, kéo cô vào trong lòng mình, thở dài: “Chỉ sợ anh đến trễ.”

Có người quan tâm sẽ thể hiện cực kỳ khác nhau. Một người dễ dàng khóc không có nghĩa là người đó thích khóc, mà là cô ấy có người đau lòng, có người yêu mà thôi, so sánh với loại người dù trời có sập xuống cũng không rơi một giọt nước mắt, sợ là người này có gặp phải chuyện gì cũng phải tự mình làm.

Không có người quan tâm thì phải luôn tự mình kiên cường.

Nếu Dạ Âu Thần không đến, cô có thể nói đến cùng với ông Uất Trì như thường, coi như cuối cùng ông ta nói thẳng ra với mình, Hàn Minh Thư cũng có cách đối phó với đối phương.

Nhưng Dạ Âu Thần đến rồi.

Anh bảo vệ ở trước mình, vì mình mà không tiếc mâu thuẫn với ông ngoại của anh.

Cảm giác được bảo vệ này, lại thêm cái ôm của anh lúc này, Hàn Minh Thư lại cảm thấy mũi mình hơi chua xót, hốc mắt nóng lên, dường như có cái gì đó sắp tuôn trào.

Hàn Minh Thư cố gắng nén cảm giác này lại, vừa cười nói: “Anh nghĩ nhiều rồi, sao em khóc được?”

Dù nói như thế, nhưng khóe mắt lại ươn ướt, may mà bây giờ cô đang chôn mặt trong lòng Dạ Âu Thần, thế nên Dạ Âu Thần hoàn toàn không thấy khóe mắt cô lại ướt.

Cũng không biết có phải vì giọng nói của cô nghe có vẻ hơi phiền muộn hay không, Dạ Âu Thần hơi nhúc nhích, muốn kéo cô ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play