Cô vô ý thức kéo lấy áo Dạ Âu Thần, ánh mắt Dạ Âu Thần dừng lại một chút, sau đó nhìn về hướng Uất Trì Thần.

“Ông ngoại, cô ấy là nhân viên của công ty, có đuổi hay không cháu nói là được. Nếu ông ngoại cảm thấy quyết định này của cháu có ảnh hưởng hoặc có vấn đề gì với công ty, có thể thu hồi toàn bộ quyền trong tay cháu.”

Lời nói này hoàn toàn khiến Uất Trì Thần nghẹn lại.

“Cháu, cháu nói cái gì?”

Dạ Âu Thần cầm lấy cánh tay trắng trẻo của Hàn Minh Thư: “Ông ngoại không thích nhìn thấy cô ấy, vậy thì cháu đưa cô ấy rời khỏi đây là được.”

Nói rồi, anh trực tiếp kéo Hàn Minh Thư ra khỏi phòng thư ký.

“Đứng lại!” Uất Trì Thần hô lớn một tiếng, nhưng bước chân của Dạ Âu Thần lại rất nhanh, qua một chốc đã không thấy bóng dáng nữa.

Vu Ba cũng đi qua nhìn một cái, quay đầu ngượng ngùng nói: “Nhìn theo hướng bọn họ, có lẽ cậu chủ muốn đưa cô gái đó đến phòng làm việc.”

Uất Trì Thần vừa nghe thì sắc mặt lại đen thêm.

“Thế thì thành cái dạng gì chứ?”

“Ông chủ không muốn nhìn thấy cô ấy, thế nên cậu chủ chỉ có thể đưa cô gái đó đi.”

“Vu Ba, ông nói thằng bé có chuyện gì chứ? Tôi làm khó thế không phải vì tốt cho nó sao? Lại còn không biết tốt xấu như thế, dẫn người đi trước mặt tôi. Hơn nữa ông nghe xem, nó nói cái gì chứ? Đe dọa tôi phải không? Không phải nó cảm thấy ngoại trừ nó ra, tôi không tìm được người thừa kế khác à?”

Quản gia Vụ Ba thành thật gật đầu.

“Đúng là như thế không sai.”

Uất Trì Thần: “…”

“Ngoại trừ cậu chủ thì thật sự là ông chủ cũng không tìm được người thừa kế thứ hai.”

Nếu không, ông ta còn cần phí tâm phí sức giữ người lại bên mình sao? Trước khi Dạ Âu Thần chưa xuất hiện, ông ta vẫn luôn trông coi tập đoàn một mình, không tin bất kỳ ai, cũng không bằng lòng cho cơ hội thông gia. Trong chốc lát Uất Trì Thần không nói được gì.

Suy nghĩ của Vu Ba đơn giản hơn nhiều, khuôn mặt thành thật vô tội nói. “Thấy tính tình này của cậu chủ không yếu ớt như tính của cô chủ lúc trước, nếu ông chủ còn ép buộc nữa, sợ là “

Lời phía sau ông ta không tiếp tục nói nữa, nhưng tin rằng mọi người đều tự hiểu trong lòng.

Trước khi rất nhiều chuyện chưa xảy ra, không ai có thể nghĩ đến.

“Hừ, nó tưởng đe dọa tôi như thế thì tôi sợ nó à? Không có nó, tôi lại kiếm một người thừa kế mới!” Uất Trì Thần tức giận hừ một tiếng, càng nghĩ càng tức, vỗ thẳng lên bàn.

Một tiếng bốp, những người khác trong phòng đều bị dọa nhảy dựng. Vu Ba không dám nói gì, chỉ lùi lại một bước.

Uất Trì Thần tức giận không thôi, sắc mặt thay đổi thất thường, liên tục thở dài như thể nghĩ về chuyện này cần phải xử lý như thế nào mới có được kết quả toàn vẹn nhất.

Lúc đầu óc hỗn loạn, đột nhiên lại thấy một chén trà tỏa mùi thơm bên cạnh.

Uất Trì Thần ngửi thấy mùi trà thơm nồng, vô ý thức mấp máy môi, sau đó thử sờ tay về hướng chén trà.

Quản gia ở một bên nhìn thấy động tác của ông ta, miệng khẽ mở như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng nghĩ ngợi rồi lại ngậm miệng.

Uất Trì Thần bưng chén trà lên ngửi, hừ, cũng rất thơm.

Chẳng lẽ con nhóc còn biết pha trà? Uất Trì Thần thử nhấp một ngụm.

Thế mà… cũng ổn?

Thế là ông ta lại thử thêm một ngụm, sau khi uống thử mấy lần, Uất Trì Thần mới nhận ra chỗ không bình thường, đợi đến cuối cùng sau khi ông ta nhận ra chỗ không bình thường rồi, ngẩng đầu lên phát hiện ra người trong phòng đều đang nhìn mình. Vừa nãy tất cả mọi chuyện xảy ra trong phòng mọi người đều rõ như ban ngày.

Nhưng bây giờ Uất Trì Thần lại uống chén trà con nhóc kia pha, hơn nữa dáng vẻ khi uống trông rất ngon lành…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play