Đoan Mộc Tuyết còn có chút do dự, ông nôi Uất Trì có nghe lời của cô ta hay không, ông ta sẽ tin tưởng mình sao?

Sẽ điều tra chứ?

“Về trước đi.” Uất Trì Thần đưa tay xoa xoa mi tâm đau nhức của mình: “Cháu yên tâm, chuyện này ông nhất định sẽ cho cháu một lời công bằng, cháu là cháu dâu mà Uất Trì Thần ông nhận định, vị trí của cháu dâu ông ngoại trừ cháu ra không có người nào khác có tư cách này. Hây, bây giờ cháu yên tâm rồi chứ?”

Uất Trì Thần đã nói như vậy, Đoan Mộc Tuyết làm sao còn lo lắng cái gì nữa, chỉ có thể vui vẻ gật đầu. “Cảm ơn ông nội Uất Trì, hôm nay cháu về trước, ông bảo trọng thân thể.”

Lúc Đoan Mộc Tuyết rời đi, khỏe môi không nhịn được đắc ý giương lên.

Hừ, Hàn Minh Thư…

Mặc kệ hiện tại cô dùng thân phận gì ẩn núp bên cạnh anh Thâm, chỉ cần tôi nói một câu, có thể nhổ cỏ cô tận gốc, vĩnh viễn cũng không có cơ hội.

Uất Trì Thần tán thành, thực sự đã tiết kiệm cho cô ta không ít sức lực.

Bằng không, cô ta còn phải tự mình hao phí tinh lực đi đối phó Hàn Minh Thư, vậy mệt mỏi bao nhiêu?

Xem ra sau này, cô ta phải đối xử với Uất Trì Thần tốt hơn một chút.

Chỉ cần ông nội Uất Trì biết người kia là Hàn Minh Thư, nhất định sẽ ra tay.

Lúc Đoan Mộc Tuyết về đến nhà, tâm tình tốt vô cùng, xách váy của mình vừa ngâm nga âm nhạc vừa nhảy múa đi về phía trước.

Bước nhảy của cô ta rất nhẹ nhàng, bởi vì từ nhỏ đã học khiêu vũ, cũng từng là người nổi bật trên sân khấu, chẳng qua cô ta không có hứng thú với quán quân, cho nên đều là nhảy chơi.

Hôm nay khó có được tâm tình tốt, Đoan Mộc Tuyết không nhịn được nhảy múa lên.

“Tuyết.”

Một giọng nam vang lên ở phía trước, Đoan Mộc Tuyết dừng bước một chút, nhìn về phía người tới.

“Anh?” Đoan Mộc Trạch có chút ngoài ý muốn, dường như đã nhiều năm rồi mới nhìn thấy em gái của mình vui vẻ như vậy một lần, lại vừa ngâm nga âm nhạc vừa khiêu vũ.

“Có chuyện gì vui sao?” Môi anh ta hơi nhếch lên, sau đó đi về phía Đoan Mộc Tuyết, nhẹ giọng hỏi.

Đại khái là bởi vì Đoan Mộc Trạch không đồng ý cô ta và Dạ Âu Thần ở cùng một chỗ, cho nên sau khi Đoan Mộc Trạch hỏi mình, ánh mắt của Đoan Mộc Tuyết lập tức trở nên chột dạ, sau đó tránh ánh mắt của anh ta.

“Anh, sao anh lại ở đây?” Vốn cô ta đang rất vui vẻ, nhưng sau khi nhìn thấy nụ cười trên mặt bản thân liền trở nên gượng ép, thậm chí không dám nhìn anh ta, Đoan Mộc Trạch cảm thấy có chút kỳ quái, không khỏi nhíu mày.

“Sao vậy, anh không thể ở lại trong nhà sao? Chuyện ngày đó, em vẫn còn tức giận với anh à?”

Đoan Mộc Tuyết vội vàng lắc đầu: “Làm sao có thể? Anh là anh trai ruột của em, cho dù em tức giận cũng sẽ không tức giận lâu như vậy. Huống hồ… Ngày đó em còn hại tay anh bị thương, vết thương trên tay anh thế nào rồi? Có đỡ hơn chút nào không?”

Em gái của mình trở nên hiểu chuyện, Đoan Mộc Trạch tất nhiên là vui mừng, anh ta vươn tay xoa xoa đầu Đoan Mộc Tuyết: “Anh không có việc gì, chỉ cần tâm tình em gái của anh có thể tốt lên, vậy anh bị thương một chút cũng không sao cả, chẳng “

qua…

Câu cuối kéo dài giọng làm cho Đoan Mộc Tuyết càng thêm chột dạ, không nghe anh ta nói hết câu sau, Đoan Mộc Tuyết liền gấp giọng nói: “Anh, em còn có chuyện, em về phòng trước.”

Sau đó trực tiếp đi nhanh qua bên cạnh anh ta.

Đoan Mộc Trạch còn chưa nói xong, con bé kia đã chạy mất, anh ta bất đắc dĩ cười cười.

Con bé này… Sao lại nhìn như bộ dạng chuột nhìn thấy mèo, có tật giật mình sao?

Có tật giật mình sao?

Nụ cười trên ặt Đoan Mộc Trạch cứng nhắc trong chốc lát, tựa hồ nghĩ đến cái gì đó, anh ta ngăn một người giúp việc đi qua phía trước lạnh giọng hỏi: “Tôi hỏi cô, hôm nay cô chủ đi đâu cả ngày?”

Sau khi người giúp việc bị ngăn lại, sắc mặt có chút hoang mang, hồi tưởng lại một chút sau đó lắc đầu: “Cậu Trạch, tôi không biết cô chủ hôm nay đi đâu, tôi chỉ biết lúc cô ấy ra ngoài ăn mặc rất đẹp, thoạt nhìn tâm tình rất tốt, lúc cô ấy trở về cũng là như vậy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play