*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nói đến cái này, Hàn Minh Thư cũng có chút cảm khái, cô cũng không nghĩ tới mình sẽ gặp mặt Đoan Mộc Tuyết ở toilet, cô vào toilet là do số phận dự định an bài nhưng vận mệnh thật sự đã cho các cô gặp mặt.
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư khẽ cười: “Em đang đi vệ sinh, cô ta đi vào, cho nên chúng em gặp nhau”
Nhìn dáng vẻ cô nói rất nhẹ nhàng, chị Lâm suy tư một phen, vẫn cảm thấy có gì đó không đúng: “Cô ta có địch ý với em rất lớn, em có cảm thấy không?”
Hàn Minh Thư gật đầu.
“Bởi vì tổng giám đốc?”
Một giây sau, chị Lâm hỏi một vấn đề mà Hàn Minh Thư bất ngờ, cô sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía chị Lâm.
Chị Lâm bình tĩnh nhìn cô: “Em không cần nhiều lời, chị cảm thấy chị đã đoán được, chị biết bây giờ các cô gái đều thích một người đàn ông như tổng giám đốc, nhưng mà… Em có bao giờ nghĩ rằng gia đình anh ấy sẽ chấp nhận em không? Chị Lâm không phải muốn đả kích em, chỉ là thế giới này có rất nhiều chuyện đều là sự thật, chúng ta không thể không chấp nhận” Lời của chị Lâm, cũng không tính là uyển chuyển, nhưng cũng không tính là quá trực tiếp, nhưng mà Hàn Minh Thư vẫn có thể nghe ra lời nói của cô ấy là thiện ý, giọng điệu của cô ấy rất nhẹ nhàng.
“Chị Lâm, chị nói những lời này… Em đều nghĩ qua rồi.”
“Cái gì, em đã nghĩ qua rồi sao?” Chị Lâm có chút kinh ngạc: “Xem ra… Là chị đánh giá thấp quan hệ giữa em và tổng giám đốc, vậy bây giờ hai người…. Phát triển đến mức nào rồi?”
Bà tám là bản tính của con người, bao gồm cả chị Lâm.
Tai Hàn Minh Thư hơi đỏ: “Chị Lâm, em…”
“Được được được, không hỏi không hỏi.”
Chị Lâm vẫy tay: “Chị cũng không nên nhiều chuyện như vậy, tránh rước họa vào thân, mấy người trẻ tuổi các em.”
Dì nhỏ Tống… Cũng không biết như thế nào rồi.
Cô cũng không thể không biết xấu hổ, cứ gọi điện thoại thúc giục, vốn đã làm phiền người khác rồi.
Gia đình Uất Trì “Ông nội Uất Trì, ông phải thay cháu làm chủ, cháu là thật lòng thích anh Thâm, chỉ cần có thể cùng anh ấy đính hôn, đời này cho dù cháu có chết chết cũng sẽ không thay lòng đổi dạ.
Ông nội Uất Trì, ông giúp cháu được không?”
Sau khi trở về từ công ty, cô ta vẫn khóc sướt mướt, Uất Trì Thần bị cô ta làm cho đau đầu, bản thân về hưu khiến cho Uất Trì Thần muốn được thanh tịnh.
Con người ta không thể không chấp nhận việc già, đến một độ tuổi nhất định, làm rất nhiều chuyện sẽ cảm thấy lực bất tòng tâm.
Hiện tại tìm được cháu ngoại, ông ta liền muốn giao tất cả mọi thứ cho Uất Trì Thần, tự mình lui xuống thanh tịnh.
Nhưng trong khoảng thời gian rút lui này, ông ta cảm thấy mình không chỉ không được thanh tịnh, ngược lại cả ngày bên tai đều có người ồn ào, đặc biệt là gần đây.
Đoan Mộc Tuyết vừa đến trước mặt ông ta khóc lóc, Uất Trì Thần đã cảm thấy phiền não vô cùng, ông ta vẫn cảm thấy con gái nên kìm nén một chút, cho dù là thích hay cho dù đang đau khổ, cũng không nên biểu lộ ra ngoài.
Nhưng mà mặc dù như thế, Đoan Mộc Tuyết vẫn là cháu dâu mà ông ta nhìn trúng, Uất Trì Thần chỉ có thể an ủi cô ta.
“Được rồi, cháu đừng buồn nữa, cháu không phải muốn vào công ty sao? Đến lúc đó ông căn dặn xuống dưới, tùy tiện tìm cho cháu một chức vị, cháu có thể mỗi ngày đều nhìn thấy Thâm”
Ánh mắt Đoan Mộc Tuyết sáng lên: “Thật sao ông nội, cảm ơn ông!
Nhưng chỉ có điều… Trong công ty có một người…”