Kiều Trị gật đầu: “Đúng vậy, lúc cậu ấy bị thương phải năm rất lâu, sau khi tỉnh lại tuy rằng đã điều trị tốt, nhưng cậu ấy lại không ăn uống đàng hoàng, cũng không phải là bệnh dạ dày nghiêm trọng, nhưng có đôi khi vẫn sẽ phát bệnh rất đau đớn

Anh ta đã từng thấy Uất Trì bị phát bệnh dạ dày, lúc ấy hình như là uống một ly rượu mà lại là rượu nồng độ cao, vô tình tổn thương đến dạ dày của anh.

Tại sao em không biết chuyện này?”

Hàn Minh Thư có chút sốt ruột nhìn về phía Dạ Âu Thần: “Dạ dày anh không tốt, anh còn không ăn uống gì? Vậy thì anh muốn sao?”

Dạ Âu Thần lại không nói gì, chỉ nhìn về phía Kiều Trị. “Ăn nó chưa?”

Kiều Trị nấc cụt một cái, vừa định nói chuyện liền nghe được Dạ Âu Thần nói một câu đầy sự lạnh lùng và ghét bỏ: “Ăn no thi bien.”

Kiều Trị: “…”

Mẹ kiếp, anh ta chỉ có thể là đầu bị lừa đả mới đi giúp Uất Trì, mỗi lần đều ghét bỏ mình như vậy, thật chẳng muốn quan tâm tới anh nhưng mà Kiều Trị lại nhìn ra được anh vẫn nhíu chặt mày, nhất định là có chuyện muốn nói với Hàn Minh Thư, cho nên mới bảo mình rời đi.

Vì vậy, Kiều Trị dọn dẹp một chút “Đi thì đi, hôm nay cậu mời khách, tôi sẽ đi trước.” Nói xong cũng mặc kệ Dạ Âu Thần phản ứng như thế nào liên trực tiếp đứng dậy rời đi, lúc đến ngoài cửa còn quay đầu nở nụ cười đặc trưng của mình với Hàn Minh Thư và kêu lên. “Chị dâu, đề nghị vừa rồi tôi nói với cô là nghiêm túc đó, không cần quan tâm Uất Trì, tôi cảm thấy cô nên suy nghĩ kỹ về chuyện này.”

Nói đến việc phải cân nhắc, anh ta cổ nhấn mạnh ngữ điệu, như đang nhắc nhở điều gì đó.

Trong lòng Hàn Minh Thư có chút lung lay.

Đây đúng là một đề nghị rất tốt, nếu Dạ Âu Thần đồng ý cùng cô về nước, vậy. Cô có thể đưa anh đến một nơi mà anh đã sống trước đây, điều này sẽ giúp anh lấy lại trí nhớ của mình. Nhưng Da Mạc Thâm chắc chắn sẽ không đồng ý, vì thế Hàn Minh Thư chỉ có thể ho nhẹ một tiếng: “Chắc anh ấy chỉ tùy tiền nói đùa, anh đừng

“Phải không?”

Dạ Âu Thần dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, đôi môi mỏng khẽ động “Nhưng sao anh lại cảm thấy, ý kiến đó cũng không tế?”

Hó?

Hàn Minh Thư còn tưởng rằng mình nghe lâm, hoặc là bị ảo giác, nếu không, cô làm sao có thể nghe được Dạ Âu Thần tán thưởng ý kiến của Kiều Trị chứ?

Cô kinh ngạc nhìn người trước mặt, dung mạo tuần tú và sâu thẳm hút hồn như biển cả vô biên, đôi môi mỏng nhìn có chút khô khốc có lẽ vì đã lâu không uống nước, anh nghiêng người qua

“Đề nghị đó rất hay, em có thể cân nhắc

thật kĩ, em nghĩ sao?”

Hàn Minh Thư đứng im tại chỗ.

Anh đang đứng rất gần cô, từng hơi thở của anh cứ phả vào có, tạo cho có một cảm giác gì đó rất ảo diệu

Hàn Minh Thư nhẹ giọng hỏi anh.

“Thật sự có thể ư?”

Hỏi xong, cô lại lo lắng chớp chớp mắt: “Anh đồng ý… trở về Việt Nam với em sao?”

Giọng cô ấy run lên, có lẽ là do quá phần khích. Nếu Dạ Âu Thần thực sự cùng cô ấy trở về Việt Nam thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.

Khi có đến Việt Nam, có rất nhiều người kế cạnh và ủng hộ cô. Không như bây giờ, cô chỉ có một mình. Dạ Âu Thần vòng tay qua chỗ cô, ôm cô để cô ngôi trực tiếp lên đùi mình, Hàn Minh Thư không cao, cũng không thấp, nhưng lại gầy. Vì vậy, trong mắt Dạ Âu Thần, có là một người con gái vô cùng nhỏ bé

Muốn ôm vào lòng hay muốn vác trên vai

đều rất nhẹ nhàng.

Giống như bây giờ, cô lại bị anh kéo đến ngồi lên đùi, tay chỉ có thể ôm lấy vai anh.

Dạ Âu Thần nghĩ rằng có lẽ minh điên rồi.

Rõ ràng người phụ nữ này mình quen biết chưa lâu mà, sau khi Kiều Trị đưa ra đề nghị, phản ứng đầu tiên của anh là cảm thấy thật vô lí. Dạ Mạc Thám mình sao lại phải bỏ trốn cơ chú?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play