Hôm nay cậu không cho tôi ăn cơm chùa, ngày mai tôi lại tới ăn nhờ? Dù sao còn nhiều thời gian, anh ta cũng sẽ tìm được cơ hội xé rách lớp ngụy trang của Uất Trì!

‘Geogre tạm biệt Hàn Anh Thư xong, liền chuẩn bị rời đi, Dạ Âu Thần tự mình tiễn anh ta, Geogre đè tay trên ván cửa.

“Uất Trì, cậu thật đê tiện, lại gọi điện thoại cáo trạng với ông nội tôi”

Dạ Âu Thần nhướng mày: “Đê tiện? Sợ rằng không so được với da mặt dày của cậu.”

Nghe vậy Geogre nghiến răng: “Tôi da mặt dày? Ai da mặt dày còn chưa biết đâu, rõ ràng bản thân muốn ở lại ăn cơm, lại còn kiếm cớ nói là lấy quần áo”

Nghe lời này Dạ Âu Thần cau mày, theo bản năng nhìn anh ta nguy hiểm.

Geogre nhìn vẻ mặt của anh liền biết mình nói trúng tim đen rồi, à một tiếng, tiếp tục đổ dầu vào lửa.

“Vest rất đắt? Đường đường là người thừa kế gia tộc Uất Trì, lại còn nói một bộ vest đắt, bình thường thiết kế vest sao không thấy cậu tiết kiệm như vậy?”

Tìm được cơ hội, Geogre ra sức nói móc anh.

Anh không cho anh ta ở lạ ăn cơm, nói móc anh vài câu để báo thù không được chắc?

“Nói xong chưa?”

Ai ngờ, Dạ Âu Thần rất nhanh đã khôi phục cảm xúc, anh nhìn Geogre ngoài cửa, lạnh giọng: “Nói đủ rồi thì cút đi.”

Sau đó bịch một tiếng, trực tiếp đóng cửa lại. Geogre đứng gần, mũi suýt chút nữa bị đập vào cửa, tức giận đến nỗi anh ta kêu oa oa bên ngoài.

“Thật ồn ào.”

Dạ Âu Thần nói một câu, sau đó mặt không thay đổi xoay người, đưa tay sờ tai mình.

Geogre vừa đi, trong phòng cuối cùng cũng yên tĩnh hơn nhiều.

Hàn Anh Thư vẫn đang làm cơm trong phòng bếp, Dạ Âu Thần đi tới cửa, ánh mắt rơi vào trên người cô.

Ngọn đèn trong phòng bếp màu vàng, Hàn Anh Thư mặc tạp đề màu nhạt, tóc dài mềm mại xõa sau vai, ngọn đèn khiến cả người cô ánh lên một tầng ánh sáng nhu hòa.

Nhìn cô như vậy, Dạ Âu Thần có một loại cảm giác như đây là cuộc sống của hai người vậy.

Rõ ràng biết cô thời gian chưa lâu, còn chưa tới nửa tháng, người phụ nữ trước mắt này anh chẳng biết gì cả, chỉ là thân thể dường như không bị cơ thể khống chế, muốn tới gần cô Cảm giác như vậy, là chuyện gì xảy ra?

Vì sao?

Lúc Dạ Âu Thần đang suy nghĩ sâu xa cái vấn đề này, dường như Hàn Anh Thư cảm nhận được gì quay đầu nhìn anh một cái.

“Anh đứng đó làm gì?” Hàn Anh Thư kỳ quái hỏi một câu: “Anh muốn giúp Mặc dù ánh mắt và nét mặt không biểu hiện rõ ràng, nhưng Dạ Âu Thần cũng nhìn ra, đây là đang nghi ngờ anh.

Môi mỏng Dạ Âu Thần hơi giật, đáy lòng trào dâng một sự bất đắc dĩ mãnh liệt.

Anh thật không ngờ bản thân có một ngày, trước mặt một người phụ nữ anh lại không biết nói gì để cãi lại.

“Bỏ đi, anh tới phòng khách chờ tôi đi, sắp xong rồi.’ Hàn Anh Thư nói một câu, sau đó lại xoay người sang chỗ khác tiếp tục làm việc.

Dạ Âu Thần: “….”

Cơm tối hôm nay cũng giống như hôm qua, có đồ ăn, có thịt, có canh, Hàn Anh Thư biết mình mang thai, nên ở mặt ăn uống chưa từng bạc đãi bản thân. Trừ khi cô quá mệt không có sức nấu cơm, mới ăn tùy tiện chút ít.

Bình thường, cô vẫn làm một số nghi thức, nghiêm túc đi siêu thị chọn nguyên liệu nấu ăn, sau đó về nhà từ từ làm, lại một mình từ từ ăn.

Nhưng mà những thức ăn này đối với Dạ Âu Thần mà nói lại rất đơn giải Dù sao đầu bếp nhà Uất Trì ngay cả nhà hàng hạng sang còn không mời được, huống chỉ là bữa cơm thường như của Hàn Anh Thư.

Lúc ăn cơm hai người đều rất im lặng, Dạ Âu Thần ăn canh cá, nhìn người phụ nữ.

yên lặng ăn cơm trước mặt, trái tim cũng bình tĩnh trở lại.

Ăn cơm xong, lúc Hàn Anh Thư thu dọn chén bát, Dạ Âu Thần lại đi theo vào, nhìn cô nói: “Tôi giúp cô.”

Hàn Anh Thư nhìn anh còn chưa xản tay áo lên cười: “Thôi đi, tôi sợ anh đập đồ nhà tôi mất, đến lúc đó tôi lại phải mua bộ mới.”

Nghe vậy, Dạ Âu Thần nheo mắt lại: “Cô đang nghỉ ngờ tôi?”

“À, không có không có, không phải tôi nghỉ ngờ anh, chẳng qua tôi cảm thấy, đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Uất Trì không nên làm loại chuyện này. Hơn nữa, anh là cấp trên, còn là khách, việc này để tôi làm là được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play