Trở lại phòng thư ký, lỗ tai và mặt Hàn Anh Thư vẫn còn đỏ.

Vừa đi vào chị Lâm liền nhìn cô.

“Em mới đi đâu thế?”

Giọng nói của chị Lâm như vang lên bên tai, Hàn Anh Thư nhìn cô ta một cái liên dời đi ánh mắt, sau đó bình tĩnh mở miệng: “Đi đưa cà phê cho tổng giám đốc, chị Lâm, chị quên rồi sao?”

“Chị chưa” Chị Lâm lắc đầu, sau đó nheo mắt lại: “Em đi đưa cà phê cho tổng giám đốc, vừa rồi chị tới phòng cậu ấy báo cáo, sao không thấy em? Em đã đi đâu?”

Hàn Anh Thư chớp chớp mắt: “Em không đi đâu cả chị Lâm, sau khi em đưa cà phê cho tổng giám đốc, bụng em có chút khó chịu, nên đi toilet ngay, đã xảy ra chuyện gì sao?” Nghe vậy, chị Lâm quan sát cô một lúc, phát hiện lỗ tai và mặt cô đều đỏ, thấy thế nào cũng không thích hợp, nhưng lúc cô nói chuyện với mình tim cũng không đập, cũng không có thái độ gì, vừa rồi quả thực là làm việc.

Không nhìn thấy cô trong phòng.

Lẽ nào, là mình hiểu lâm? Hay là suy nghĩ nhiều?

“Không có chuyện gì, chỉ là cảm thấy hôm nay em có chút kỳ lạ, có phải đêm qua không ngủ ngon không? Cân cho em nghỉ một ngày không?”

Hàn Anh Thư cảm kích cười với cô ta, sau đó lắc đầu: “Cảm ơn ý tốt của chị Lâm, nhưng em không sao cả.”

“Được rồi, làm việc tiếp đi”

Đợi Hàn Anh Thư trở lại làm việc, chị lâm sờ căm mình, ngẫm lại tình huống ở trong phòng làm việc vừa rồi. Dáng vẻ hôm nay của hai người đều rất kỳ quái, hơn nữa, cô ta còn nghe nói Geogre đặc biệt tới phòng thư kỳ tìm Hàn Anh Thư.

Những người trẻ tuổi này, rốt cuộc đang làm gì?

Bởi vì có đoạn nhạc đệm ở phòng làm việc, cả ngày hôm nay Hàn Anh Thư không yên lòng, luôn dễ nghĩ đến cảnh anh đột nhiên kéo mình vào lòng, sau đó cúi xuống hôn cô Rõ ràng trước đây hai người đã hôn vô số lần.

Nhưng đây là lần đầu tiên sau khi anh mất trí nhớ, vô ý thức mà hôn mình, thật ra Hàn Anh Thư cũng có thể cảm giác được, nhiều hành động anh làm với cô đều là tiềm thức.

Ký ức đã bị mất, nhưng cảm giác của tứ chỉ thì không.

Thân thể anh vẫn quen thuộc với cô.

Có điều không phải Tô Cửu đã nói khi ở gần với người quen thuộc thì có thể khôi phục trí nhớ sao? Vì sao ở chung một hồi, bao gồm cả cử chỉ thân mật hôm nay, anh cũng không có phản ứng gì đặc biệt?

Càng nghĩ Hàn Anh Thư càng đau đầu.

Cô dự định sau khi tan làm sẽ về gọi cho Tô Cửu hỏi cẩn thận chuyện này, xem rốt cuộc nên xử lý như thế nào.

Vì vậy sau khi tan việc, Hàn Anh Thư liền thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trở về gọi điện cho Tô Cửu.

Sau khi ra công ty, Hàn Anh Thư liền đi tới trạm tàu điện ngầm.

Đi được một nửa, đột nhiên có chiếc xe đỗ trước mặt cô, cửa xe hạ xuống, để lộ một gương mặt đẹp trai.

Ánh mắt Dạ Âu Thần lạnh lùng rơi vào trên người Hàn Anh Thư.

Nhìn thấy anh, Hàn Anh Thư hơi kinh ngạc, sao anh lại ở chỗ này?

Rõ ràng cô đã rời công ty một khoảng, anh nhìn thấy cô lúc đi ra sao?

“Tổng giám đốc?” Hàn Anh Thư dò xét mà gọi anh một câu Kết quả Dạ Âu Thần lại ném một câu: “Lên xe”

Hàn Anh Thư: “…”

Cô còn đang do dự, giữa lông mày Dạ Âu Thần đã xuất hiện vẻ không vui: “Nhanh lên một chút, nơi đây không thể ngừng xe.”

Lúc này Hàn Anh Thư mới đi qua, dứt khoát mở cửa xe, ngồi lên.

Hành động của Dạ Âu Thần hôm nay thực sự rất khác thường Sau khi lên xe Hàn Anh Thư nghĩ.

“Đờ ra làm gì? Thắt dây an toàn.”

Lúc cô đang nghĩ hành động quái dị hôm nay của Dạ Âu Thần, anh đã nhắc nhở một câu, Hàn Anh Thư không thể làm gì khác hơn là nhanh chóng cúi đầu thắt dây an toàn.

Sau khi thắt xong, Hàn Anh Thư xe của anh bắt đầu lái về trước.

Cô không biết Dạ Âu Thần muốn làm cái gì, cho nên vẫn im lặng, dù sao buổi chỉ: xảy ra chuyện kia khiến cô khá lúng túng, nhất hiện tại cô không thể nào nhìn thẳng vào Dạ Âu Thần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play