Hàn Anh Thư mở to mắt ra nhìn anh, như khó có thể tin nổi: “Anh, anh muốn giúp tôi sao?”

Dạ Âu Thần tránh né khỏi ánh nhìn của cô, sắc mặt thản nhiên: “Cũng không thể cứ ngồi chờ không mãi được”

“Không cần đầu, tôi tự làm là được rồi.” Hàn Minh Thư cân nhắc lại một chút, rồi từ chối đề nghị của Dạ Âu Thần: “Tôi nghĩ tổng giám đốc vẫn nên ra ngoài chờ thì hơn”

Dạ Mạc Thầm nhìn cô chăm chăm, bỗng bật cười hỏi: “Cô đang chế tôi sao?”

“Không, không có đâu.”

Có lắc đầu phủ nhận, dù thực sự cô đang chê anh thật. Dù sao thì trước kia anh cũng chưa từng vào bếp bao giờ, làm gì biết nấu cơm? Nếu để anh giúp Hàn Minh Thư sợ là càng giúp càng loạn.

“À” Dạ Âu Thần cười nhạt, khi thể của anh lộ rõ vẻ không vui: “Xem ra cô thực sự đang chế tối rồi.”

“Thật là không mà “

Ôi, Hàn Anh Thư không còn cách nào khác, chỉ có thể nói: “Nếu anh nhất định muống giúp tôi, vậy… Anh làm cá giúp tôi đi.”

Dạ Âu Thần lạnh mặt xắn tay áo lên, thầm nghĩ trong lòng, người phụ nữ này… Dám coi thường anh.

Sau đây anh sẽ cho cô mở mang tầm mắt, để cô biết rằng coi thường anh là một sai lầm.

Nhưng, đến khi Hàn Anh Thư xách một xô cá sống đặt xuống trước mặt anh, Dạ Âu Thần lâm vào trầm mặc.

Anh lầng lặng nhìn những con cá đang tung tăng quẫy đuôi trong nước, sắc mặt trầm hắn xuống.

Anh ngước lên nhìn cô: “Ý cô là, tôi cần làm sạch chúng sao?”

Hàn Anh Thư dùng đôi mắt sáng ngời nhìn anh, gật đầu: “Đúng vậy, có vấn đề gì sao?”

Có vấn đề gì không?

Cô vậy mà lại hỏi anh có vấn đề gì không?

Đôi môi mỏng của Dạ Mạc Thầm mận thành một đường thẳng, dưới con mắt soi mỏi hiểu kỳ của cô, anh lạnh lùng cứng rần nói một câu.

“Không thành vấn đề”

Chẳng qua chỉ là giết cả mà thôi, anh là một đại nam nhân, sao có thể không giải quyết nổi một con cá?

Dạ Âu Thần ở trong lòng cười nhạt, Hàn Anh Thư thấy anh nói không thành vấn đề, liền không nói gì nữa, xoay người tiếp tục đi rửa rau. Dạ Mạc Thầm nhìn chăm chăm mấy con cá bơi qua bơi lại trong nước, lại nhìn lại chiếc dao Hàn Anh Thư đã chuẩn bị cho anh, đột nhiên cảm thấy mi tâm có chút đau.

Anh chết tiệt rốt cuộc làm sao lại đồng ý với cô ở lại ăn cơm chiều? Ăn cơm chiều thì cũng thôi đi, tại sao còn vào nói muốn hỗ trợ Suy tư một hồi, Dạ Âu Thần cảm thấy đầu óc mình đại khái là bị lừa đá rồi, cho nên mới liên tục làm những điều chính anh cũng cảm thấy chính là chuyện không thể tưởng tượng nổi Nội tâm rõ ràng là cự tuyệt, thế nhưng tay vẫn là đưa vào trong thùng cả tìm kiếm.

Hàn Anh Thư vừa đem củ cải trắng rửa xong, muốn nhìn một chút Dạ Âu Thần bên kia giết cả thế nào rồi, ai biết vừa xoay người, liền thấy một con cá đang bay về phía mình.

Thân thể của cô cơ hồ là phản xạ có điều kiện liên nhanh chóng tránh sang hướng bên cạnh, con cá bộp một tiếng rơi xuống trên kệ phòng bếp.

Ba ba…

Sau khi con cái rơi xuống trên mặt bếp, bởi vì không có nước, cho nên nó liên tục vay đập. Thấy một màn như vậy, Hàn Minh Thư có chút ngơ ngác trừng to mát, nhìn về phía Dạ Âu Thần Dạ Mạc Thảm lúc này lộ ra bộ dạng không ổn, tay áo âu phục ướt phân nửa, ngay cả tóc trên mặt cũng bị ướt, cũng không biết anh làm như thế nào, nói chung… bộ dáng của anh bây giờ thoạt nhìn cực kỳ chật vật.

Toàn bộ gương mặt tuấn tú của anh đen thui, không khí trên người như mây đen vây kín, mặc dù như thế, ánh mắt anh vẫn như trước lạnh lùng liếc mắt quét qua cô, bất động thanh sắc mở miệng hỏi cô: “Nhìn cái gì?”

Hàn Anh Thư: “

Hàn Anh Thư ho nhẹ hai tiếng phản ứng lại, lắc đầu: “Không nhìn gì cả, chỉ là… quần áo của anh ướt hết rồi.”

Sau đó, Hàn Minh Thư bước vài bước đi tới bên cạnh anh, cầm chiếc vợt bắt cả được đặt ở trên kệ bếp bên cạnh lên: “Sao anh không dùng cái này? Thân cá trơn như vậy, anh nhất định là không bắt được nó.

Nói xong, Hàn Minh Thư đi tới chỗ kệ bếp đem con cá còn đang quầy vợt vào, lại đi tới trước mặt của Dạ Âu Thần cúi người xuống, vớt hết mấy con cá trong thùng lên cùng một lúc. Sắc mặt cô không đổi lại đem tất cả những con cá trong vợt đập đầu hết. Bop!

Bop!

Từng tiếng từng tiếng, dường như nện ở trên ngực Dạ Âu Thần, anh nhìn cánh tay và thắt lưng của người phụ nữ trước mặt kia đều gây đến mức anh chỉ cần dùng một tay là có thể bẻ gãy, từng đập từng đập có lực đem cả trong vợt đập chết.

Chỉ chốc lát sau, mấy con cả lúc trước còn quẫy đập đã không còn động tĩnh.

Dạ Âu Thần: “…”

“Được rồi, để tôi làm cho, áo khoác của anh ướt rồi, thừa dịp anh ra bên ngoài thay áo khoác đi.”

Hàn Anh Thư một bên đem cả trong vợt đổ ra, một bên hưởng Dạ Âu Thần nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play