Màu đỏ tươi đó lập tức kích thích ánh mắt của Dạ Âu Thần, tay vô thức buông Thẩm Cửu ra, lông mày lại càng nhíu chặt: “Đáng chết, cô đang nổi điên gì vậy?”

Thẩm Cửu không quan tâm máu trên tay, cơ thể co lại vào trong góc.

Cô ôm lấy mình, ánh mắt mang theo ý hận.

Dạ Âu Thần híp mắt lại: “Cô hận tôi?”

Thẩm Cửu không nói chuyện, nhưng trong đôi mắt đó rõ ràng tràn ngập ý hận với Dạ Âu Thần.

“Trách tôi chuyện hôm qua?” Dạ Âu Thần cười lạnh một tiếng, ánh mắt lại bất giác nhìn về cổ tay đang chảy máu của cô, giọng nói lạnh lẽo: “Cô một câu mềm mỏng cũng không biết nói, một câu giải thích cũng không cho, nhốt cô một ngày, có vấn đề gì sao?”

Thẩm Cửu cắn môi dưới, vẫn nhìn chằm chằm anh.

Dạ Âu Thần thấy bất lực trong lòng, chỉ có thể nói: “Lại đây.”

Nhưng Thẩm Cửu căn bản không có nhúc nhích.

Gân xanh trên trán của Dạ Âu Thần nổi lên, chân mày ẩn hiện sự phẫn nộ đang cố kiềm chế, giọng nói anh lạnh lẽo: “Nhẫn nại của tôi có hạn, cô tự mình qua đây, hay muốn chọc tôi nổi giận?”

Trong phòng bệnh chìm vào bầu không khí rất nặng nề, tay của Thẩm Cửu còn đang chảy máu, nhưng cô vẫn ngồi ở đó không nhích lại, đôi mắt long lanh tức giận nhìn sang Dạ Âu Thần.

Lang An đứng ở đằng sau nhìn thấy một cảnh này đều cảm thấy vô cùng sửng sốt.

Trợ lý Thẩm... đây rốt cuộc bị sao vậy? Tối qua chính là cậu Dạ đích thân đưa cô ra khỏi biệt thự đó!

“Đáng chết!” Dạ Âu Thần rủa thầm một tiếng, bàn tay to lớn hướng về phía Thẩm Cửu.

Thẩm Cửu muốn tránh né sự đụng chạm của anh ta, nhưng lập tức bị anh túm chặt lấy cổ tay gầy guộc của cô, sau đó lôi lại, nghe thấy anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Đi gọi bác sĩ đến đây.”

Lang An sững ra một giây rồi gật đầu.

Bác sĩ sau khi đến, băng lại vết thương cho Thẩm Cửu, sau đó thở dài nói: “Tỉnh rồi thì tốt, nhưng cơ thể của cô quá suy nhược, tốt nhất vẫn đừng nên động đậy lung tung.”

“Biết rồi, cảm ơn bác sĩ.” Lang An vừa nói cảm ơn với bác sĩ, vừa tiễn ông ta ra ngoài.

Trong cả quá trình Thẩm Cửu đều không nguyện ý phối hợp, nhưng sức lực của cô căn bản không thoát khỏi được trói buộc của Dạ Âu Thần.

Rất kỳ lạ là một người đàn ông ngồi trên xe lăn như anh ta, sao lại có sức lớn như vậy?

“Dạ Âu Thần, anh buông tôi ra...” Thẩm Cửu tức muốn chết, cứ cố gắng giằng tay ra khỏi tay anh, nhưng tay của Dạ Âu Thần giống như gọng kìm khóa chặt tay cô lại vậy.

Ánh mắt của anh u tối bức người.

“Cô tốt nhất yên tĩnh lại cho tôi, nếu không... tôi ném cô từ đây xuống dưới.”

Nghe vậy, động tác của Thẩm Cửu khựng lại.

Môi của Dạ Âu Thần khẽ động, bổ sung một câu: “Đây là tầng 6.”

Thẩm Cửu: “...Dạ Âu Thần, anh là đồ khốn.”

“Ha.” Dạ Âu Thần không nhịn được cười lạnh, bàn tay nắm chặt cổ tay của cô dần dần dùng sức: “Thật sự to gan rồi, cũng dám gọi thẳng tên họ của tôi rồi.”

Thẩm Cửu thấy anh cau mày, trong đôi mắt đen láy ánh lên tia sáng bức người, cô vô thức cứng rắn nói: “Anh tưởng tôi sẽ sợ anh sao? Có bản lĩnh, anh ném tôi xuống.”

Dạ Âu Thần: “...”

Thẩm Cửu cắn môi đến trắng bệch: “Dù sao nếu như tôi chết rồi, anh cũng không thoát được.”

Giết người đền mạng.

“Ha, ai nói ngã xuống sẽ chết?” Tay của Dạ Âu Thần vòng ra sau gáy của cô, ép đầu của cô lại gần mình, khoảng cách của hai người rất gần, hơi thở gần như hòa quyện lại.

Gương mặt đẹp trai của Dạ Âu Thần phóng to ở trước mắt, ánh mắt không có tiêu cự của cô, trong mắt chỉ có đôi mắt đen láy đó của anh tỏa ra ánh mắt sắc bén, cùng giọng nói trầm thấp quyến rũ của anh vang lên bên tai.

“Không chết tàn phế mới là đáng sợ nhất, đến lúc đó... gãy tay hay gãy chân, mỗi ngày đều phải ngồi trên xe lăn giống như tôi.”

“...” Hô hấp của Thẩm Cửu ngừng lại, đồng tử giãn to vài phần: “Anh!”

Không ngờ anh vậy mà nói với mình lời như vậy, rõ ràng... anh luôn ngồi trên xe lăn, rõ ràng... đó là chỗ đau của anh! Anh vậy mà cứ thản nhiên nói ra.

“Muốn thử không?” Dạ Âu Thần đè gáy của cô, trán của hai người chạm vào nhau, hô hấp hòa quyện.

Thẩm Cửu... nghe thấy nhịp tim của mình bắt đầu từ từ thay đổi.

Nếu như trước đây là vì tức giận mà đập thình thịch, lúc này, lại vì sự tiến sát của Dạ Âu Thần, hơi thở trên người anh bao trùm lấy cô, hơi thở nam tính quấn lấy cô.

Nhịp tim của cô dần dần vì căng thẳng mà đập nhanh.

Chỉ cần hít thở thì cảm nhận được toàn là hơi thở của anh.

Thẩm Cửu căng thẳng chớp chớp mắt, cảm xúc trong mắt nảy sinh một vài biến hóa.

Cô căng thẳng không thôi, đưa tay đẩy lồng ngực của anh: “Anh buông tôi ra... ưm...”

Không hề ngờ, đôi môi mềm mại của Thẩm Cửu lại bị chặn lại.

Dạ Âu Thần gần như vô thức rướn lên mà hung hăng hôn lên môi cô.

Thẩm Cửu mở to mắt, ánh sáng trong đôi mắt xinh đẹp đó vì kinh ngạc mà dao động.

Anh vậy mà... lại hôn cô rồi.

Sau khi thẳng tay nhốt cô trong căn phòng đó, ngay cả sau khi cô bị dẫn đi cũng không thèm quay đầu liếc nhìn cô, nhưng lúc này lại ấn đầu cô mà hôn cô.

Anh rốt cuộc coi cô thành cái gì? Coi thành cái gì????

Cảm thấy dáng vẻ này của cô rất thảm rất tức cười, cố ý làm nhục cô?

Thẩm Cửu mới đầu rất kinh ngạc, sau đó nghĩ đến sự dày vò kia, lửa giận trong lòng lại càng lúc càng lớn.

Nhưng nụ hôn của Dạ Âu Thần càng lúc càng sâu, thậm chí cho lưỡi vào trong miệng cô, đoạt đi sự ngọt ngào và thơm tho của cô.

“Ưm. Buông...” Thẩm Cửu dùng sức giãy giụa, không giãy còn tốt, vừa giãy, nụ hôn của Dạ Âu Thần lại càng sâu, thậm chí một tay khác còn quay qua kìm cặp lại, không để cô có nửa điểm giãy giụa.

Thẩm Cửu gần như bị ép thừa nhận nụ hôn của anh.

Kiểu hôn này không có nửa ý đẹp gì, mà chỉ có sự sỉ nhục!

Sỉ nhục đến triệt để!

Thẩm Cửu không đẩy anh ra được, chỉ có thể nghĩ cách khác.

Cô đột nhiên dùng sức cắn lưỡi của anh!

“Hừ...” Dạ Âu Thần ngược lại hít một ngụm khí lạnh, đau đớn mà hừ một tiếng.

Mùi máu tanh lan tỏa trong miệng của hai người, khi Thẩm Cửu tưởng anh sẽ buông mình ra, ai biết anh vậy mà dùng sức cắn môi dưới của cô.

“Ưm...” Sắc mặt của Thẩm Cửu đau đớn rên lên một tiếng, mặt mày nhăn nhó.

Dần dần, Dạ Âu Thần thu lưỡi của mình, ánh mắt tà mị nhìn chằm chằm cô.

“Còn cắn sao?” Anh giữ trán của cô hỏi một câu, bởi vì dính máu, cho nên môi của anh rất đỏ, phối hợp với ánh mắt sâu thẳm u tối, dáng vẻ của anh lúc này trông có hơi yêu dị.

Thẩm Cửu chạm vào môi dưới bị cắn của mình thì tức giận giơ tay tát anh một cái.

Chát!

Cô bởi vì không có sức lực gì, cho nên cái tát này rơi vào mặt của anh sức lực chẳng thế nào cả, không đau không ngứa.

Nhưng đối với Dạ Âu Thần mà nói, đây là lần đầu tiên anh bị phụ nữ tát, anh không ngờ người phụ nữ trước mắt nhìn trông nhu nhược nhát gan vậy mà đột nhiên to gan tát anh.

“Cô vậy mà dám...”

Chát!

Thẩm Cửu được đằng chân lân đằng đầu, lại tát một cái vào bên má còn lại của anh.

Cô cắn môi dưới: “Đây là cái giá cho sự vô sỉ của anh!”

Dạ Âu Thần quay sang nhìn, ánh mắt giống như dã thú, gần như muốn nuốt cô vào bụng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play