Nói xong, Đoan Mộc Tuyết lại nở nụ cười dịu dàng, tiến sát lại gần Kiều Trị, muốn kéo tay anh ta. Sắc mặt Kiều Trị đột ngột thay đổi, anh ta vội vàng lùi ra chỗ khác, giống như Đoan Mộc Tuyết là một loại bệnh dịch nào đó vậy.
“Đừng đừng đừng, tôi không giúp được cô gì đâu, tôi làm gì có khả năng điều khiến tâm trí của Uất Trì cơ chứ.”
Ngụ ý là, tôi có giúp cô cũng không có tác dụng gì đâu, bởi dù sao thì Uất Trì cũng sẽ không thích cô. Lần này Đoan Mộc Tuyết nghe hiểu được, sắc mặt của cô ta trở nên cực kỳ khó coi, đứng đó nhìn Kiều Trị, nhưng cô ta vẫn chưa từ bỏ ý định của mình, ra vẻ tội nghiệp nhìn anh ta: “Anh thực sự không đồng ý giúp tôi ư? Tôi rất thích rất thích anh Thâm, hơn nữa trong tương lại chúng tôi cũng có thể trở thành hôn phu và hôn thể của nhau nữa. Uay.
Nhìn dáng vẻ đáng yêu này mà xem, nếu Kiều Trị không chính tai nghe được những lời cô ta nói xấu, dèm pha mình trước mặt người làm, lại thêm những lời châm chọc khiêu khích kia nữa thì anh ta đã tin điều đó là thật.
Chỉ có thể nói là, diễn xuất quá giỏi, chà Kiều Trị rất muốn đứng dậy đi ngay lập tức, nhưng mà Nghĩ đến việc Dạ Âu Thần vừa nhờ anh ta chiêu đãi Đoạn Mộc Tuyết, nên anh ta cũng chỉ có thể tiếp tục dây dưa ở chỗ nào.
Một bên khác, Dạ Âu Thần đã lái xe rời khỏi nhà Uất Trì, anh không biết mình muốn đi đâu, chỉ biết những lời mà Kiều Trị vừa nói vẫn luôn vang vọng mãi trong đầu anh.
Đến khi anh chợt phản ứng lại thì xe đã dừng ở trước ngôi nhà mà cô đang ở.
Nhìn tòa nhà trước mắt này, Dạ Âu Thần không nhịn được mà đưa tay lên xoa hai bên thái dương, bờ môi mỏng mím chặt lại thành một đường thẳng.
Sao anh lại lái xe đến đây vậy chứ?
Trong lúc suy tư về vấn đề này, tay của Dạ Mạc Thậm đã mở cửa xe ra trong vô thức, chuẩn bị xuống xe, anh không khống chế được bản thân mình nữa, đi lên trước cổng khu nhà trọ Hiện giờ đang là ban ngày, anh đứng trước cửa một lúc lâu, nhưng không vào được.
Cửa đã bị khóa, những ai không sống ở đây không thể vào được nếu không có chìa khóa. Dạ Âu Thần không nhịn được mà thầm cười nhạo bản thân vài câu.
Anh đang làm gì vậy chứ??
Chỉ là một người phụ nữ mà thôi, thế mà anh lại lái xe đến tận đây chẳng biết từ bao giờ.
Thôi, nên trở về thì hơn.
Đang lúc Dạ Âu Thần thấy không có gì xảy ra, chuẩn bị quay trở lại xe thì anh thấy Hàn Anh Thư tay xách túi mua sầm đang đứng sau lưng mình, cô nhìn anh với vẻ mặt không thể tin noi.
Anh ấy… Sao anh ấy lại ở đây?”
Hàn Anh Thư nhìn Dạ Mạc Thầm đang đứng trước cửa nhà mình, trong nháy mắt đó cô cảm thấy chuyện này không thể xảy ra được.
Xa xa, cô đã có linh cảm bóng người kia chính là anh, nhưng cô nghĩ đi nghĩ lại lại cảm thấy không có khả năng đó được, tự dựng Dạ Âu Thần lại chạy đến đứng trước cổng khu nhà cô làm gì cơ chứ?
Hiện giờ, khi anh quay người lại, Hàn Anh Thư lại càng thêm sửng sốt.
“Anh…” Bờ môi hồng của Hàn Anh Thư hơi hé ra, nhưng không thể nói được câu nào. .
Truyện Gia ĐấuDạ Âu Thần thì ngược lại, anh bình tĩnh đi đến trước mặt cô, lạnh lùng yêu cầu: “Cô về đúng lúc lắm, đưa tôi lên nhà đi.”
Gì, gì cơ?
Hàn Anh Thư cho rằng mình nghe nhầm, hoặc không là cô đang bị ảo giác, nếu không thì vì sao Dạ Âu Thần lại xuất hiện ở trước khu nhà cô? Đã vậy còn nói là muốn cô dẫn anh lên phòng nữa? “Còn đứng tần ngần ở đó làm gì nữa? Không đi à?”
Khi Hàn Anh Thư còn đang chìm trong suy nghĩ của mình, Dạ Âu Thần lại lên tiếng một lần nữa, giọng nói của anh nghe rất lạnh, không hề có chút nhiệt độ nào. Lại ngước lên nhìn vào mắt anh, một màu đen thuần túy, cũng không có chút tình cảm dư thừa nào.
Ừ, đây là người thật, không phải ảo giác của cô.
Nếu đây là ảo giác của cô thì Dạ Âu Thần sẽ không cư xử như thế này, lúc này cô mới gật đầu và đi lên dẫn trước, lắng lặng mở cửa ra.
Có thể nhìn thấy anh xuất hiện ở đây đã là một chuyện vô cùng ngoài ý muốn rồi. Bởi vì khi cô và Kiều Trị đi ăn, cô không thấy anh xuất hiện, Kiều Trị nói là anh không đọc được tin nhắn, nhưng bản thân Kiều Trị lại không phải là người giỏi nói dối, còn cô cũng không còn là trẻ con nữa, sao cô có thể không nhìn ra được Kiều Trị đang che giấu cái gì.
Vậy bên, bây giờ nhìn thấy anh đứng ở đây, Hàn Anh Thư không chỉ thấy ngoài ý muốn mà còn có chút ngạc nhiên.
Cô mở cổng ra, Dạ Âu Thần đi theo cô bước vào trong.
Hàn Anh Thư dẫn theo Dạ Âu Thần lên trên tầng, khi đang đứng trong thang máy lại tình cờ gặp được chủ nhà, người đó thấy cô đang đi cùng một người đàn ông cao lớn tuấn tú như vậy, thì lập tức nheo mắt lại đáng giá đôi chút, rồi nhẹ nhàng cười hỏi: “Bạn trai hả?”
Hàn Anh Thư đỏ bừng mặt lên, lặc đầu đầy lúng túng.
Chủ nhà chỉ cho là cô đang xấu hổ, nên chỉ cười cười chào hỏi vài cầu với cô.