Kiều Trị theo phản xạ gật đầu.

“Xong rồi thì cút.

Kiều Trị: “…”

Anh ta nói nửa ngày trời, chỉ được đáp lại bốn chữ? Còn bảo anh ta cút? Trong lòng Kiều Trị cố ý cười nhạo ha hả, lại chen người về phía trước: “Cậu muốn đuổi ông đây đi, ông nhất quyết không đi đấy, tôi nói trước với cậu nhé, ông nội Uất Trì rất vừa lòng cô con gái của nhà Đoan Mộc kia đẩy, tương lai tám chín phần mười cậu phải đính hôn với cô ta. Cô trợ lý nhỏ kia nhìn bên ngoài thì chẳng có gì, nhưng tôi có thể nhìn ra cô ấy rất để ý đến cậu, nếu cậu thật sự có gì đó với cô ấy, đến lúc đó đừng có để bị quấn lấy không thoát thân được, đã vậy còn hại luôn cả người ta.”

Đôi mắt đen nhánh của Dạ Âu Thần cuối cùng cũng lộ ra tia mất kiên nhẫn, anh vươn tay xoa xoa thái dương. Cứ cảm thấy Kiều Trị hôm nay thật là làm lời, làm người ta thấy khó chịu.

Kiều Trị còn đang định nói thêm gì đó, nhưng một giây sau đã thấy Dạ Âu Thần đứng dậy, lấy chìa khóa xe và áo khoác của mình rời khỏi văn phòng.

“Này? Tôi vẫn còn đang nói mà, cậu đi đầu vậy?”

“Ăn cơm.”

Dạ Âu Thần lạnh lùng đáp một câu “Ăn cơm?”

Kiều Trị đột nhiên nhớ đến mình cũng chưa ăn cơm, liên vội vàng đi theo: “Dần tôi đi với, ông đây cũng đói bung.”

“Không rảnh” Kiều Trị: “Không cho tôi theo phải không? Vậy tôi đi đến căng tin tìm người phụ nữ của cậu để ăn cùng? Dạ Âu Thần dừng bước chân, quay đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo rơi lên người Kiều Trị Kiều Trị đột nhiên cảm thấy da đầu mình tê dại.

“Hừm…. cậu nhìn tôi như vậy làm gì?”

Thứ phảng phất quanh cơ thể Dạ Âu Thần là hơi thở lạnh lẽo: “Chuyện như tối hôm qua, nếu để tôi phát hiện còn một lần nữa..

“Không thể nào.” Kiều Trị lập tức giơ tay đầu hàng: “Tuyệt đối không bao giờ có lần nữa. Tôi cũng không đi tìm cô ấy ăn cơm nữa được chưa? Tôi đi theo cậu ăn cơm vậy.

Cuối cùng Dạ Âu Thần cũng thu lại ánh mắt sắc bén của mình, sải bước chân trầm ổn đi về phía trước, Kiều Trị vạn phần bất lực đi theo sau, thực sự không biết trong lòng anh đang nghĩ gì.

Bề ngoài trông có vẻ rất bình tĩnh, như thể không hề có ý nghĩ khác với người ta, nhưng lại không cho phép anh ta lại gần, điều này rõ ràng là … là tính chiếm hữu rất mạnh mẽ.

Kiều Trị suy nghĩ lung tung, lúc sắp sửa bước ra khỏi thang máy, thực sự không nhịn được hỏi thêm một câu.

“Không phải Uất Trì, cậu nói cho tôi biết, rốt cuộc cậu và cô ấy có phải đang ở bên nhau không?”

Ting…

Đúng lúc của thang máy mở ra, Dạ Mạc Thầm bước ra ngoài, đầu không thèm ngoái lại.

Sau khi Hàn Anh Thư ăn xong, tạm biệt với La Lo Li, sau đó cô quay trở lại phòng thư kỷ năm nghỉ ngơi trên ghế sofa. Cô mới đi thử việc có mấy ngày, chưa từng năm nghỉ trên ghế sofa này, quả thật một phần là do cảm thấy hơi xấu hổ, dù sao thì vẫn đang ở bên ngoài.

Nhưng mà hôm nay thì khác, hai mắt cô đau nhức không thôi, lại đặc biệt muốn ngủ Sau khi Hàn Anh Thư che cửa phòng thư ký lại, có năm thắng xuống ghế sofa ôm một chiếc gối ôm, chẳng mấy chốc đã ngủ say.

Sau đó, cô đã có một giấc mơ rất dài. Trong mơ, Dạ Âu Thần kéo cô ôm vào lòng, ôm lấy cô thật chặt, Hàn Minh Thư tham lam vòng tay ấm áp của anh, hai tay cũng ôm chặt lấy anh.

Nhưng dần dần, Hàn Anh Thư phát hiện thân nhiệt của người mình đang ôm trước ngực dần dần hạ xuống, trở nên lạnh như băng, cuối cùng giống hệt như một tảng băng khiến người ta phát run.

Cô run rẩy lập cập vì lạnh, ngẩng đầu lên thì phát hiện thứ mình đang ôm trước người không phải là Dạ Âu Thần, mà là một tảng băng.

Cô quay đầu lại tìm Dạ Âu Thần, nhưng lại nhìn thấy anh rơi xuống từ máy bay, rầm một tiếng rơi xuống mặt biển mênh mông.

“Đừng … đừng!!!”

Dạ Âu Thần quay về công ty, lúc đi ngang qua phòng thư ký, đột nhiên nghe thấy âm thanh bên trong.

Nghe kỹ lại, đó là giọng của cô trợ lý nhỏ của anh. Hét ầm ĩ như vậy? Đã xảy ra chuyện gì?

Dạ Âu Thần cau mày, giơ tay mở cửa.

Nhìn kỹ xung quanh, chỉ thấy Hàn Anh Thư đang nằm trên sofa trong phòng thư ký, vừa rồi người phát ra âm thanh kia chính là cô.

Bước chân của Dạ Âu Thần không nghe theo sai khiến đi về phía cô, ngay cả bản thân anh cũng không biết tại sao mình lại đi về phía cô. Đi tới trước mặt cô, Dạ Âu Thần nhìn thấy đôi lông mày thanh tú của Hàn Anh Thư không ngừng nhíu chặt, vầng trán trắng nõn lấm tấm mồ hôi lạnh, bên thái dương ướt đẫm hiện lên vài đường gân xanh, còn đôi môi hồng nhuận kia lúc đóng lúc mở, vẻ mặt rất thống khổ Đây là gặp ác mộng sao?

Đầu ngón tay Dạ Âu Thần di chuyển, cúi người xuống, ngón tay giúp cô vạch sợi tóc ướt đẫm ra.

“Đừng mà, anh quay lại.

Hàn Anh Thư đang giãy giua trong cơn ác mộng đột nhiên hét lên mấy tiếng, làm Dạ Âu Thần gần trong gang tấc giật mình, anh thấy sắc mặt cô không ổn, hộ hấp lúc càng nhanh, cuối cùng nước mắt chảy ra từ khỏe mất.

Bộ dạng đau khổ chua xót như thế này, Dạ Âu Thần từng nhìn thấy.

Lần đầu tiên.

Lần đầu tiên lúc cô gặp anh, cô cũng y hệt như thế này, vội vàng gấp gáp chạy về phía anh, cuối cùng khi bị bắt đi, vẻ mặt của cô giống hệt như bây giờ.

Nước mắt như pha lê trượt dài trên khỏe mặt cô, rồi rơi lên ghế sofa, như thể đang hàn lên trái tim của Dạ Âu Thần. khi chân mày của anh càng lúc càng nhíu sâu, người phụ nữ đang ngủ trên ghế sofa đột nhiên hét lớn một tiếng mở mắt ra. Còn anh vẫn đang cúi xuống, hai người không chút báo trước nhìn nhau, bốn mặt đối diện nhau.

Dạ Âu Thần: “

Anh mím chặt môi mỏng, vừa định đứng thẳng người dậy, người phụ nữ kia lại vươn hai tay ra gắt gao ôm chặt lấy cổ anh.

“Quả tốt rồi, anh không sao, em biết anh sẽ không để em một mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play