“Đậu nành, hôm nay có ngoan ngoãn học bài không con, ở trường không bắt nạt bạn chứ?”
Nghe vậy, bé đậu nành lập tức chu môi thật cao trước mặt cô, tố cáo: “Mẹ khác đều sợ bảo bảo nhà mình bị bắt nạt, Mẹ sao lại lo lắng bé đậu nành bắt nạt người khác!”
“Đương nhiên rồi, đậu nành nhà chúng ta là ai chứ? Chỉ có con bắt nạt người khác, người khác còn có thể bắt nạt con sao? Hàn Minh Thư cười cười, thấy đôi môi nhỏ chu ra của thẳng bé, còn có khuôn mặt nhỏ phụng phịu đó, thật sự muốn thò tay ra nhéo một cái Đáng tiếc, bây giờ đang là video call. Mặc dù nhìn thấy, nhưng lại không sờ được.
Hai người đàn ông quan trọng trong sinh mệnh mình đều ở trong trạng thái này, cô thật sự có lòng mà không có sức.
“Mẹ ơi, bé đậu nành có thể đến đó thăm mẹ không? Dì Tiểu Nhan nói Mẹ tìm thấy ba rồi, con..con cũng muốn.”
Hàn Minh Thư vẫn chưa định nói cho bé đậu nành biết tin tức Dạ Âu Thần mất trí nhớ, nếu thằng bé biết ba của mình không biết mình, vậy nhất định sẽ đau lòng, chỉ có thể nói: “Tạm thời không được đâu, Mẹ ở bên này còn có rất nhiều việc phải xử lý bé đậu nành đừng tới, đợi Mẹ xử lý xong hết lại dẫn ba về có được không?”
Bé đậu nành lại hừ một tiếng: “Mẹ, tại sao Mẹ chuyện gì cũng tự mình gánh vác chứ, bé đậu nành cũng muốn giúp mài”
“Con là trẻ con, có thể giúp được gì chứ? Hơn nữa.” Hàn Minh Thư rũ mắt, hình thành bóng râm dưới mắt: “Có rất nhiều chuyện, vẫn là tự bản thân đương sự xử lý mới ổn”
Nói xong, cô ý thức được dáng vẻ này của mình ở trước mặt bé đậu nành rõ ràng có chút suy sụp, thế là lại ngẩng đầu nở nụ cười: “Bé đậu nành nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời, đợi Mẹ và ba về”
“Dạ”
“Nếu bé đậu nành ngoan, đến lúc đó…Mẹ sẽ thưởng cho bé đậu nành, có được không?
“Dạ được, vậy Mẹ phải giữ lời nha..”
Hai mẹ con nói một lúc thì Tiểu Nhan tới, trực tiếp ấn đầu bé đậu nành bắt nó đi tầm, sau đó bản thân lại bá chiếm video call, nói chuyện với Hàn Minh Thư.
“Minh Thư Minh Thư, bên cậu ra sao rồi? Có tiến triển không?”
Nhớ tới hôm nay mình chạy cả ngày, mệt như chó, nhưng vẫn không thể nhìn thấy Dạ Âu Thần, cô nào có thu hoạch gì?
Nói không chừng vài ngày tiếp theo cũng vẫn như vậy, muốn gặp mặt Dạ Âu Thần cảm thấy khó như lên trời.
Thấy cô không vui, Tiếu Nhan đại khái cũng đoán được một chút: “Không thể chứ? Chẳng lẽ không có chút tiển triển nào? Cậu còn không thể gặp mặt anh ta?”
Nghe vậy, Hàn Minh Thư khựng lại một chút, sau đó nói: “Gặp mặt thì gặp rồi, chỉ là Cô có chút do dự, mặt thì gặp rồi, chỉ là ấn tượng của Dạ Âu Thần đối với mình hình như còn tệ hơn? Nhưng chị Lâm sau đó đi làm cũng không nhắc tới chuyện này, cho nên bản thân cô cũng không rõ ấn tượng của anh đối với ly cà phê đó là thế nào.
“Chỉ thế nào? Cậu nói nhanh chút nào, cậu muốn mình gấp chết à?” Tiểu Nhan bên đầu kia gấp gáp vỗ đùi, dáng vẻ muốn đập bàn chọc cười Hàn Minh Thư.
“Phụt ~ Mình còn không gấp, cậu gấp cái gì chứ?”
“Ai ya” Tiểu Nhan sắp gấp muốn chết rồi, cô lại còn cười ở bên kia, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Mình thế này gọi là hoàng đế không gấp, thái giám gấp chết đúng không? Đáng đời mình nôn nóng như vậy, cậu còn ở đó vui vẻ khi người gặp họa!”
Hàn Minh Thư vẫn nhịn không được muốn cười, cô nghĩ, có lẽ bạn tốt thật sự chính là như vậy.
Chuyện của mình, mình còn chưa gấp đâu, cô ấy lại thay mình gấp rồi “Được rồi, mình nói cho cậu là được rồi, gặp thì gặp rồi, chỉ là không bao lâu cả”
“Có ý gì?” Tiểu Nhan bứt tóc: “Trước đây không phải cậu nói với mình, cậu đã chính thức vào tập đoàn Uất Trì làm việc rồi sao?”
“Ừ, nhưng mà..từ từ đi, đây mới là ngày đầu tiên đi làm, mình cũng không thể quá vội”
“Được rồi, cậu cũng đã không gấp, vậy mình không giục cậu nữa, mình vẫn là đi suy nghĩ chuyện chung thân đại sự của mình thôi”
Hai người lại nói chuyện khác một chút, Tiếu Nhan nhìn ra mặt Hàn Minh Thư có mệt mỏi, bèn không cãi với cô nữa, mà kêu cô đi nghỉ ngơi thật tốt, sau đó tắt video call Đặt điện thoại lên bàn, Hàn Minh Thư đứng dậy muốn đi tắm, lại phát hiện lúc.
đứng dậy, chỗ bắp chân đau nhức muốn chết, căn bản không thế bước mạnh, chỉ có thế bước từng bước từng bước nhỏ về phía trước.
Tảm xong bước ra, Hàn Minh Thư khập khiễng đi về phía trước, lúc ngồi xuống sofa, phát hiện sau chân mình lại còn bị rách da.
Cô xoa bắp chân cười khổ.
Cô đã bao lâu không làm việc như vậy rồi mới sẽ chạy một ngày mà thành ra thế này.
“Thật là yếu đuối Hàn Minh Thư” Cô thấp giọng mảng bản thân một câu, cảm xúc có chút lạc lõng.
Nhưng rất nhanh, Hàn Minh Thư đã lại phấn chấn trở lại, cô ngẩng đầu xoa khuôn mặt mình.
“Mày bây giờ là người phải tìm lại ký ức thay chồng mày đó, không thể vì một chút khó khăn mà cảm thấy thất bại, tiếp đây, phải tiếp tục cố gắng đi Ngày hôm sau, Hàn Minh Thư trực tiếp đổi đôi giày đế bằng, hơn nữa còn ăn mặc quần áo rộng rãi.
Vốn cô mới mang thai hai tháng, bụng cũng không rõ ràng, cho nên cô căn bản không cần mặc như vậy, nhưng vì suy nghĩ cho sau này, cô vẫn là mặc vậy mới được, tránh cho ngày nào đó bụng xuất hiện, đến lúc đó cô bông mặc sang quần áo to rộng, người khác sẽ dễ dàng đoán được cô mang thai.
Vừa tới phòng thư ký, chị Lâm liền giao cho cô dọn dẹp phòng làm việc.
“Cậu Thần còn một tiếng nữa mới đến công ty, em phải dọn dẹp sạch sẽ chỗ đó trước khi cậu ấy tới, nhớ kỹ, tuyệt đối không thể có bụi, tổng giám đốc của chúng ta thích sạch sẽ, nếu em qua loa sơ sài, cậu ấy sẽ nổi giận”
“Dạ vâng”
Hàn Minh Thư gật đầu, sau đó trực tiếp đến phòng làm việc của tổng giám đốc.
Đương nhiên cô biết thói quen của Dạ Âu Thần, về phần dọn dẹp sạch sẽ gì đó, phòng làm việc của anh vốn đã sạch rồi, cô đến đó dọn dẹp, cảm thấy căn bản không cần làm gì cả.
Thế là Hàn Minh Thư đi không tới hai mươi phút đã quay lại, lúc chị Lâm thấy cô quay lại, còn rất kinh ngạc.
“Em nhanh vậy đã dọn xong rồi?”
“Dạ chị Lâm”
“Em chắc chắn mình dọn sạch hết rồi?”
“Dạ” Hàn Minh Thư gật đầu, cô chắc chắn mình đều đã dọn sạch sẽ, chắc chân không có một hạt bụi.
Thấy mặt cô chân thành, chị Lâm cũng cảm thấy cô không giống người lén lười biếng, cho nên bèn không hoài nghỉ, đoán có lẽ tay chân cô lanh lợi Cho tới khi sau khi Dạ Âu Thần đến làm, bỗng gọi điện thoại cho chị ta, lạnh lùng hỏi ai làm vệ sinh hôm nay, chị Lâm mới phản ứng lại.
Tiêu rồi.
Chị Lâm sững sờ vài giây mới nói: “Vệ sinh…không qua cửa sao?”
“Trước khi tôi nổi giận, kêu người đó lăn tới dọn lần nữa”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT