Hàn Minh Thư dùng thời gian mấy ngày, dọn dẹp nhà cho thỏa đáng.
Mặc dù ban đầu là túi xách vào ở, chỉ là trong này rất nhiều thứ đều không phải là phong cách cô thích, cho nên vào mấy ngày nay Hàn Minh Thư đã đổi phong cách của giường thành cái cô thích rồi.
Mặc dù phòng không rộng rãi như khu nhà trong nước, nhưng thắng ở ánh sáng tốt, mỗi ngày đều có ánh mặt trời chiếu tới, hơn nữa khu vực này cũng sẽ không quá ồn, xuống lầu không bao xa thì có siêu thị và các cửa hàng đồ dùng hằng ngày cần.
Cô còn đang chờ tin tức của tập đoàn Uất Trì.
Sau khi ngày đó đi xin việc về, đã qua hai ngày, cô còn chưa nhận được thông báo cho cô đi làm.
Hàn Minh Thư có một chút lo lắng, nhưng vẫn luôn lo lắng cũng không phải cách, cô đang suy nghĩ… Nếu như làm trợ lý thư kí không đủ phân lượng, có lẽ… Cô có thể lui mà cầu thấp hơn, từ tầng dưới chót nhất từ từ làm lên?
Coi như là cô bắt đầu phát triển tốt lắm, từ nhân viên bình thường nhất làm lên.
Công nhân viên bình thường, cô cũng có tư cách chứ nhỉ?
Còn những chuyện khác, chờ vào tập đoàn Uất Trì lại nghĩ cách là được rồi.
Cô tính toán như vậy.
Ngày thứ ba, rốt cuộc Hàn Minh Thư nhận được điện thoại của tập đoàn Uất Trì gọi tới, thông báo cô qua phỏng vấn, sáng sớm ngày mai đúng tám giờ đến báo danh.
Khi nghe được tin tức này, Hàn Minh Thư cảm giác tim cô cũng đập thiếu nửa nhịp, nửa ngày cũng chưa phản ứng kịp.
“Này, nghe thấy tôi nói chuyện không?”
Giọng nữ đầu kia không nghe được bên này đáp lại thì hỏi một câu.
Sau khi cúp điện thoại, Hàn Minh Thư hưng phấn thiếu chút nữa kêu lên.
Chỉ là rất nhanh, cô lại rơi vào trầm tư, rõ ràng ngày đó đã gặp mặt anh, anh cũng biết tin tức cô đến xin việc trợ lý thư kí…
Nhưng, anh lại không cản trở ở giữa? Vốn là cô cũng đợi tin tức đến khi tâm lạnh rồi, còn nghĩ hôm nay nếu không có kết quả nữa, thì đi nộp công nhân viên bình thường.
Không nghĩ tới, tin tức đã tới rồi.
Xem ra, anh tin lời cô rồi?
Bất kể như thế nào, có thể đi vào công ty là chuyện tốt.
Ngày thứ hai, Hàn Minh Thư đến công ty báo danh, lúc nói với lễ tân, lễ tân còn rất kinh ngạc, chua xót nhìn cô.
“Cô thật đúng là may mắn, trước lúc cô tới, tôi còn tưởng rằng cô giống các cô gái khác, sẽ không có cơ hội trúng tuyển, không nghĩ tới… Cô lại phỏng vấn thành công. Có thể tiết lộ một chút, sao cô thông qua phỏng vấn không?”
Lễ tân nhiều chuyện hỏi thăm Hàn Minh Thư, Hàn Minh Thư bị dáng vẻ của cô ấy chọc cười, nhàn nhạt nói: “Mọi người phỏng vấn thế nào, tôi cũng phỏng vấn như vậy nha, còn… sao tôi thông qua, đại khái là vận may tôi tốt đi.”
Lễ tân: “… Không nghĩ tới cô còn thật khiêm nhường, tôi còn tưởng rằng cô là người duy nhất thông qua, cô sẽ rất đắc ý.”
Bất thình lình, lễ tân cảm giác có vẻ cô đã biết tại sao Hàn Minh Thư thông qua phỏng vấn rồi.
Cô và những người tới phỏng vấn kia đều không giống nhau.
Khí tức trên người cô rất sạch sẽ, ánh mắt cũng giống vậy, trên người cũng không có mùi nước hoa, chẳng qua là trang điểm nhẹ bày tỏ tôn trọng, ăn mặc cũng rất thường ngày.
Tuy nói, cô gái thích cái đẹp là chuyện rất bình thường, nhưng cũng phải phân trường hợp, trường hợp nào thích hợp hạng người gì.
Đám người kia chỉ muốn dùng sự xinh đẹp đi hấp dẫn Uất Trì Thần, nhưng quên mục đích ban đầu, các cô là tới phỏng vấn, người phỏng vấn cũng không phải là Uất Trì Thần.
“Không có gì để đắc ý cả, may mắn mà thôi, tôi đi lên trước.”
Sau khi Hàn Minh Thư đi, cô bé bên người lễ tân kia cũng chua vô cùng, lúc nói chuyện tràn ngập một mùi chanh.
“Sao mạng cô ấy lại tốt như vậy? Tôi thấy bao nhiêu người cũng không thông qua phỏng vấn, cô ấy lại một lần đã thông qua?
Hơn nữa… Dáng dấp cũng chưa ra hình dáng gì mà, phía trên rốt cuộc nghĩ thế nào?”
Nghe nói, cô ấy trả lời một câu: “Người ta là đến làm việc, cũng không phải là tới chọn người đẹp, dáng dấp xinh đẹp để làm gì?
Chọn tiểu thư thế giới sao? Huống chi, tôi cảm thấy… Dáng dấp cô ấy cũng không tệ, chỉ là không phải kiểu đặc biệt kinh diễm, nhưng tuyệt đối là nhìn rất thoải mái!”
Bởi vì có dạy dỗ của mấy ngày trước, cho nên lần này Hàn Minh Thư không dám lại đi thang máy riêng của tổng giám đốc nữa, ngoan ngoãn đi theo mọi người cùng nhau đợi thang máy nhân viên.
Xí nghiệp lớn chính là xí nghiệp lớn, rất người nhiều, khi Hàn Minh Thư đến cửa thang máy, nhìn thấy một đống người ở đó chờ.
Dáng vẻ mọi người cũng rất bận rộn, có người thậm chí vừa đóng nút áo vừa ngoẹo đầu gọi điện thoại.
Có người tay còn xách bữa ăn sáng, có người còn cầm phấn phủ dặm phấn.
Những chuyện này thật ra cũng thường gặp, đối với nơi tiết tấu cuộc sống ở thành phố mà nói, buổi sáng đi chuyến tàu điện ngầm hoặc là xe buýt cũng đã chen lấn sứt đầu mẻ trán. Cách nơi làm việc gần dĩ nhiên là sảng khoái nhanh nhẹn, nhưng nơi cách khá xa, phải dậy sớm mò tối đuổi tàu điện ngầm đuổi xe buýt, vì không muốn đến muộn and ngủ nhiều mấy phút, rất nhiều người bữa ăn sáng đều ăn trên đường.
Trạng thái bình thường của người trẻ tuổi.
Hàn Minh Thư cười một tiếng, đã bao lâu rồi chưa làm việc như vậy?
May mắn cô thuê nhà cách nơi này tương đối gần, bất kể là đi bộ hay tàu điện ngầm, đều có thể.
“Minh Thư?”
Sau lưng có người kinh ngạc vui mừng gọi một tiếng tên cô.
Hàn Minh Thư quay đầu lại, ngoài ý muốn phát hiện bóng người của La Lo Li.
Hả?
Tại sao cô ấy lại ở chỗ này?
Mặt La Lo Li đầy kinh ngạc vui mừng đi tới, khuôn mặt nhỏ trắng nõn viết đầy vui vẻ: “Thật sự là cô, tôi còn tưởng rằng tôi nhìn nhầm. Không nghĩ tới cô thật sự thông qua phỏng vấn, chúc mừng cô nha ~ “
Hàn Minh Thư có chút hiếu kỳ, cô thông qua phỏng vấn, vậy cô ấy thì sao? Tại sao cô ấy lại ở chỗ này? Chẳng lẽ… Là bởi vì cô ấy cũng thông qua phỏng vấn? Trợ lý thư kí muốn tìm hai người?
La Lo Li cười híp mắt đến gần cô: “Có phải thấy kỳ lạ tại sao tôi lại ở chỗ này không?”
Hàn Minh Thư gật đầu một cái.
“Thật ra thì ngày đó tôi thấy cô tiến vào mười phút rồi, cảm thấy tôi cũng lạnh rồi, nhưng tôi lại vội tìm việc làm, cho nên đi xin việc nhân viên phổ thông.” La Lo Li giải thích một câu.
Thì ra là như vậy, Hàn Minh Thư bừng tỉnh, không nghĩ tới La Lo Li lại nghĩ giống cô.
Không được làm trợ lý thư kí, cho dù nhân viên phổ thông cũng tốt, dù sao cũng muốn ở lại cái công ty này.
Cô là bởi vì có chuyện cần, chẳng lẽ La Lo Li cô ấy cũng có chuyện cần?
Nụ cười của La Lo Li nhìn rất xấu hổ: “Cho dù nói thế nào, kể cả là nhân viên phổ thông của tập đoàn Uất Trì, tiền lương cũng so với bên ngoài cao hơn rất nhiều, bây giờ tôi… Quá cần tiền rồi, cho nên… Cũng chỉ có thể như vậy. Cũng không sao, nếu làm từ tầng dưới chót nhất làm lên, tôi có thể học tập nhiều thứ hơn.”
Không nghĩ đến cô bé này lại còn lạc quan như vậy, Hàn Minh Thư rốt cuộc nghiêm túc quan sát cô ấy, cuối cùng đưa tay ra cho cô ấy, khẽ mỉm cười: “Vậy tôi cũng phải chúc mừng cô một câu, chúc mừng cô chính thức nhậm chức.”
La Lo Li nhìn thấy cô chủ động đưa tay ra, thụ sủng nhược kinh: “Cô…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT