Hàn Minh Thư nhắm mắt lại, ôm chặt con của mình, nói với lòng.

Âu Thần, anh xem con của chúng ta ngoan như vậy, nghe lời như vậy, khéo léo hiểu lòng người như vậy, anh cam lòng bỏ mẹ con em lại mà không do dự gì sao?

Mau trở về đi, bọn em vẫn luôn chờ anh.

Thời gian trôi qua cực nhanh, đảo mắt đã một tháng sau.

Công ty vận hành vẫn như cũ, ngay từ đầu bởi vì Âu Thần gặp chuyện, cho nên rất nhiều người cảm thấy Dạ thị dễ bắt nạt, cho nên muốn hủy bỏ hợp tác trước kia, thậm chí có rất nhiều người nuốt lời.

Tuy nhiên những việc này đều được Hàn Minh Thư tự mình đè xuống.

Đương nhiên, sau lưng vẫn luôn có anh trai cô là Hàn Đông giúp đỡ, Tô Cửu cũng thay cô chăm lo rất nhiều cho công việc, Lang An vừa dưỡng thương vừa hỗ trợ, cuối cùng cũng khôi phục tất cả thành bình thường.

Còn công ty thiết kế thì giao toàn bộ cho Tiểu Nhan xử lý, Hàn Minh Thư thật sự không có cách nào lo cho cả hai bên.

Lúc Tiểu Nhan rảnh rỗi thì chạy tới giúp vội cô, lúc này đang ở trong văn phòng thay cô sửa lại tư liệu, còn nói: "Giữa trưa chúng ta xuống nhà ăn ăn cơm nhé?"

"Ừ, cũng được." Hàn Minh Thư gật đầu.

Không có chỗ nào bằng nhà ăn của Dạ thị, bên này đảm bảo an toàn vệ sinh, từ sau khi Hàn Minh Thư về đây thì vẫn luôn ăn cơm ở nhà ăn.

Tiểu Nhan gật đầu: "Kỳ thật cơm nhà ăn của các cậu rất ngon, giờ cũng sắp đến giờ cơm rồi, chúng ta đi trước đi, thư giãn một chút, ăn cơm xong sớm một chút rồi đi lên."

Hàn Minh Thư nhìn thoáng qua đồng hồ, nghỉ sớm một chút, ăn xong sớm rồi đi lên, cũng đúng. Vì thế cô thu dọn đồ rồi đứng dậy đi xuống dưới lầu với Tiểu Nhan.

Hai người đi xuống nhà ăn, phát hiện hình như người xếp hàng lấy cơm còn rất đông, Hàn Minh Thư chưa bao giờ sử dụng đặc quyền, chỉ xếp hàng với Tiểu Nhan.

Hai người mới vừa xếp thành hàng đã nghe được hai nữ công nhân ở phía trước chụm đầu ghé tai tán gẫu.

"Này? Sau này tập đoàn Dạ thị chúng ta vẫn do người phụ nữ kia làm chủ sao? Sao lâu như vậy rồi mà cậu chủ Dạ còn chưa trở về nhỉ?"

Nghe được lời này, Hàn Minh Thư khựng lại, sau đó khuôn mày thanh tú nhăn lại, Tiểu Nhan phía sau cô định hành động nhưng lại bị cô ngăn lại.

"Cô nói mấy lời ngốc gì thế? Đã hơn một tháng rồi, cậu chủ Dạ phải về sớm rồi chứ."

"Hả?"

"Hả cái gì mà hả… Đầu cô không thông được à? Cô nghĩ máy bay xảy ra chuyện là chuyện nhỏ sao? Ít người sống sót trở về như vậy, cô cho rằng ai cũng may mắn như vậy hả?"

"Nhưng không phải bên phía chính phủ vẫn chưa tìm được thi thể cậu chủ Dạ sao?"

"Đúng vậy, tuy rằng chưa tìm được thi thể, nhưng anh ta cũng không có trong số người sống sót. Biển rộng mênh mông, cô tưởng vớt xác dễ dàng lắm à? Tôi nghe tin tức nói, kỳ thật ngoại trừ người sống sót và những thi thể được tìm thấy ở bên ngoài thì có rất nhiều người mất tích, cậu chủ Dạ là một trong số đó."

Người nọ nghe xong thì có chút giật mình mà che miệng lại.

"Không thể nào? Nhiều người mất tích như vậy, xem ra thật sự là lành ít dữ nhiều rồi."

"Sau này, đoán không chừng Dạ thị chúng ta là do nhà họ Hàn kia làm chủ, đừng thấy cô ta còn trẻ tuổi mà tâm kế cũng thâm đấy. Tôi nghe nói lúc ấy anh cả cậu chủ Dạ tạm thay thế chức tổng giám đốc, nhưng dĩ nhiên nhà họ Hàn không đồng ý, nói cái gì mà mình là vợ cậu chủ Dạ, cho nên cô ta có quyền lực kế nhiệm chức vị. Tôi biết ngay mà, ngay từ đầu người phụ nữ này chạy theo tài sản của cậu chủ Dạ, sau khi anh ta chết không khóc than gì, chỉ vội vã tới công ty cướp đoạt vị trí."

"... Không thể nào? Nhìn bộ dạng cô ấy hẳn không phải loại người này."

"Không cái gì? Cô còn non quá, tôi thấy nhiều loại phụ nữ như này rồi."

Tiểu Nhan đứng phía sau Hàn Minh Thư nghe đến đó, thật sự nhịn không được nữa, nếu lúc nãy không phải Hàn Minh Thư ngăn cô lại, cô đã xông lên từ lâu.

Lúc này cô ra tiếng mắng: "Cô thấy nhiều dạng phụ nữ gì?"

Bất thình lình cắt ngang cuộc thảo luận hai bên, nữ viên chức nói xấu về Hàn Minh Thư quay đầu lại, đúng lúc thấy được Hàn Minh Thư xinh đẹp tinh xảo, lại vẻ mặt lạnh lùng, còn Tiểu Nhan phía sau cô lại mang vẻ mặt hung ác trừng mắt nhìn cô ta.

Sắc mặt cô ta thay đổi, kinh ngạc nhận ra những lời nói vừa rồi rơi vào tai bọn cô, sau này không biết có yên ổn hay không, dứt khoát bất chấp tất cả nói: "Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Vốn dĩ cậu chủ Dạ sẽ không trở lại, cô ta lại giả mù sa mưa ngồi vào vị trí phó tổng, quản lý mọi chuyện, cô còn gọi người ngoài vào trong công ty. Tôi còn biết, Hàn thị vẫn luôn bị Dạ thị đè ép, cô còn định trong ngoài phối hợp, cuối cùng thu Dạ thị vào dưới cờ Hàn thị chứ gì?"

Tiểu Nhan trừng to mắt, nhìn cô ta với vẻ không thể tin được.

"Sao cô có thể nói hươu nói vượn như vậy?"

Cô thực sự tức giận, định tiến lên lý luận với người ta.

Hàn Minh Thư giữ cô lại, sau đó nhìn đối phương và hơi mỉm cười: "Xin hỏi, là ai nói cho cô biết Âu Thần anh ấy không về được?"

Đối phương sửng sốt, không ngờ cô ta lại dây dưa đến vấn đề cậu chủ Dạ.

"Cô nói không sai, anh ấy không ở trong số người sống sót nhưng cũng chưa tìm được thi thể, mất tích là khái niệm gì, là chưa thể phán định được điều gì, cô một mực chắc chắn anh ấy không về được như vậy, xin hỏi cô đang bịa đặt sao?"

"Tôi..."

Hàn Minh Thư dời ánh mắt đi, nhàn nhạt mà mở miệng: "Tập đoàn Dạ thị, yêu cầu nhân viên công tác phải có năng lực, chứ không phải chỉ biết khua môi múa mép sau lưng, cũng nguyền rủa người cấp trên. Mời cô trở về thu dọn một chút đồ và lập tức rời khỏi Dạ thị."

Người phụ nữ lập tức mở to hai mắt nhìn: "Cô định cắt giảm nhân sự?"

Giọng nói cô ta rất lớn, lập tức thu hút ánh mắt mọi người xung quanh, mọi người nhìn về phía này, cũng biết được Hàn Minh Thư ở đây, vì thế không có ai dám tiến lên nói chuyện, chỉ có thể lén lút xem cảnh này thôi.

Hàn Minh Thư cúi đầu, nhìn thời gian trên đồng hồ: "Hừm, bây giờ là mười một giờ mười phút, nếu mười một giờ ba mươi phút, tôi còn phát hiện cô còn không đi mà ăn vạ trong công ty, tôi sẽ tố cáo cô tự tiện xông vào Dạ thị."

"Cô!" Người phụ nữ tức đến muốn hộc máu, nghiến răng nghiến lợi mà trừng mắt nhìn cô: "Trong công ty, cậu tôi cũng là một trong những cổ đông nắm giữ cổ phần trong công ty, cô không thể loại tôi đâu!"

"Hả?" Hàn Minh Thư cười lạnh lùng: "Cậu cô là ai?"

"Cậu tôi là..." Cô ta vừa định nói ra tên cậu mình, người phụ nữ bên cạnh nhanh kéo cô ta lại, sau đó cúi đầu xin lỗi Hàn Minh Thư:

"Thực xin lỗi, thật sự xin lỗi, bạn tôi cũng nhất thời nhanh miệng, thật sự không phải cố ý để chống lại ngài cùng cậu chủ Dạ đâu, bình thường bọn tôi làm việc nghiêm túc, chẳng qua lần này nhàn rỗi không có việc gì làm mới nói hươu nói vượn. Bọn tôi nguyện ý sửa đổi, xin cô cho tôi một cơ hội."

Hàn Minh Thư nhìn cô ta một cái, nhớ rõ vừa rồi cô ta nói thế mình một câu.

Nói là cảm thấy mình không phải là người như vậy.

Chỉ là một câu nói, cô vẫn là có thiện cảm hơn. Dù gì ở trong công ty này cũng có quá nhiều người không hài lòng với cô.

"Nếu bạn cô thay cô cầu xin như thế, chuyện hôm nay tôi sẽ coi như chưa có gì xảy ra, nhưng nếu… Sau này để tôi nghe được còn có người nói mấy điều vô nghĩa sau lưng về cậu chủ Dạ, tôi sẽ không khách khí đâu."

Cô có thể để người khác tùy ý nói bậy cô, nhưng không thể nguyền rủa Dạ Âu Thần không về được!

Cô không cho phép!

- ----------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play