Hàn Minh Thư không hỏi cô thì còn tốt, vừa mới hỏi thì Tiểu Nhan liền chột dạ lắc đầu nói: “Không có gì đâu.”
Nghe nói vậy, Hàn Minh Thư nhịn không được mà nhăn chặt đôi mi thanh tú, vừa muốn nói gì đó thì Tô Cửu lại trực tiếp cười nói: “Đúng lúc cô đến đây, tôi có chút chuyện phải đi ra ngoài xử lý, Minh Thư giao lại cho cô chăm sóc vậy.”
Tiểu Nhan cảm kích nhìn Tô Cửu một chút, sau đó vội vàng gật đầu: “Yên tâm đi, cứ giao cho tôi.”
Sau khi Tô Cửu đi khỏi, Tiểu Nhan lại đi đến trước mặt của Hàn Minh Thư: “Minh Thư, cậu uống nước không vậy? Để tớ rót nước cho cậu?”
Lời này nói ra Hàn Minh Thư lại nhịn không được mà nhíu mày lại, cô như có điều suy nghĩ mà nhìn Tiểu Nhan, Tiểu Nhan bị cô nhìn thì thấy chột dạ, thế là lại cúi đầu.
“Tớ không sao, thật ra thì mọi người không cần cứ luôn ở đây chăm sóc cho tớ, tớ cũng không phải là bệnh nhân, cũng không phải là con nít, có thể tự chăm sóc cho mình.”
“Hả? Đâu phải như vậy đâu.” Tiểu Nhan dùng sức lắc đầu: “Mặc dù cậu không phải là bệnh nhân, cũng không phải là con nít, nhưng mà cậu là phụ nữ mang thai yếu ớt, sao tớ có thể để người phụ nữ mang thai ở đây một mình được chứ?”
Phụ nữ mang thai…
Hàn Minh Thư cúi đầu xuống nhẹ nhàng vỗ về bụng của mình.
Thật sự không ngờ đến trong bụng của cô lại đang có một sinh mệnh nhỏ khác, nhưng mà lại là vào thời điểm này…
Hàn Minh Thư nhắm mắt lại thở dài.
Hi vọng là Dạ Âu Thần có thể bình an trở về.
…
Ở trong nước.
Tin tức Dạ Âu Thần xảy ra chuyện truyền đi không lâu, sau đó các cổ đông của tập đoàn Dạ thị liền biết được chuyện này, nhưng mà kỳ quái đó chính là cả đám bọn họ đều bất động thanh sắc, việc nên làm thì cứ làm, nên tiêu dao cứ tiêu dao, giống như là tin tức Dạ Âu Thần bị tai nạn máy bay căn bản không truyền vào trong lỗ tai của bọn họ.
Mọi người rảnh rỗi đến nỗi không chịu được.
Dạ Y Viễn ở công ty của mình đợi chờ mấy ngày, thế mà lại không chờ được bất cứ tin tức nào, thậm chí một cuộc điện thoại cũng không có.
Bản thân anh ta không nóng nảy, nhưng mà trợ lý của anh ta thì lại gấp gáp không chịu được, trực tiếp đi đến tập đoàn Dạ thị.
Ai biết được sau khi biểu đạt suy nghĩ của mình, đám người già ban hội đồng quản trị cũng không thèm để ý đến anh ta, trực tiếp để bảo vệ đuổi đánh anh ta ra ngoài.
Anh ta tức giận không chịu được, sau khi trở về công ty thì tìm Dạ Y Viễn kêu khổ phát tức.
“Anh Viễn, cái đám người già đó thật sự rất quá đáng, đánh đuổi tôi ra ngoài còn không nói, lúc tôi nói đến tên của anh thế mà còn lại khinh thường nữa chứ.”
Dạ Y Viễn ngồi ở trên ghế làm việc mang theo sắc mặt lạnh nhạt, nhưng mà sau khi nghe thấy lời nói của anh ta thì đôi mắt giấu sau thấu kính hiện lên một sự hung ác nham hiểm.
Nhưng mà rất nhanh, sự hung ác nham hiểm này đã bị anh ta che giấu, sau đó anh ta nhếch môi nở nụ cười rồi đứng dậy.
“Không phải là tôi đã nói kêu cậu đừng có gấp gáp rồi à?” Giọng nói của anh ta mang theo cảm xúc không vui.
Trợ lý sửng sốt rụt cổ nói: “Tôi thật sự tức giận, nhiều ngày như vậy mà bọn họ lại không có người nào đến cửa tìm chúng ta.
Anh Viễn, anh cũng là con trai của nhà họ Dạ mà, dựa vào cái gì mà Dạ Âu Thần có thể một tay che trời mà anh thì lại phải hạ mình ở công ty nhỏ bé như thế này, ngày nào cũng phải nhận lấy sự chèn ép của Dạ thị, tôi thật sự rất giận. Chuyện này rốt cuộc dựa vào cái gì vậy chứ, chẳng lẽ là cũng bởi vì anh là con riêng…”
Một ánh mắt lạnh lẽo quét tới, trợ lý kịp thời dừng lại, anh ta nhìn thấy khí thức quanh người Dạ Y Viễn trở nên âm trầm thật đáng sợ, hoàn toàn không phù hợp với bộ dạng lịch sự nho nhã của bình thường.
Anh ta giật nảy cả mình, lại không dám nói cái gì hết.
Con riêng, cái từ này đối với Dạ Y Viễn mà nói quá là nặng.
Bởi vì anh ta là con riêng, bởi vì có Dạ Âu Thần là đứa con trưởng tồn tại cho nên anh ta vĩnh viễn không thể quang minh chính đại kế thừa gia sản của Dạ thị, cho dù anh ta ra đời sớm hơn Dạ Âu Thần thì có như thế nào, trên người của anh ta vẫn mang theo cái mác là con riêng. Mặc dù sau đó mẹ của anh ta đã chuyển chính, nhưng mà trong giới ai cũng biết được thật ra mẹ của anh ta là người thứ ba.
Sau đó, những chuyện này cũng thôi đi.
Nếu như anh ta có đầy đủ thực lực cũng có thể để cho những người kia ngậm miệng.
Nhưng mà hết lần này đến lần khác, ông cụ Dạ cũng không thèm nhìn đến anh ta, mặc dù là bí mật nói sẽ giao Dạ thị lại cho anh ta, bởi vì ông ta không yên lòng về Dạ Âu Thần, nhưng mà kết quả thì sao chứ? Dạ Âu Thần làm tổng giám đốc, anh ta chỉ có thể làm phó tổng, vĩnh viễn chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của Dạ Âu Thần, muốn làm dự án gì chỉ cần Dạ Âu Thần không gật đầu ký tên thì anh ta cũng khó đi nửa bước.
Hai người sinh ra đã là kẻ thù không đội trời chung, anh ta muốn thay thế, đương nhiên Dạ Âu Thần sẽ không khách khí với anh ta, cố ý làm khó dễ anh ta trong thương trường.
Cuộc chiến của hai người gần như là chưa từng dừng lại.
“Nếu như bọn họ đã không chào đón, vậy thì cậu cũng đừng có đi đến đó nữa, kiên nhẫn chờ đợi đi.”
Trợ lý không có biện pháp gì hết, nhưng mà Dạ Y Viễn cũng không nóng nảy, anh ta cũng không nói được cái gì.
Thật ra thì kiên nhẫn cũng không bao lâu, buổi tối liền có người chủ động gọi điện thoại cho Dạ Y Viễn.
“Chú Lâm gọi điện thoại cho cậu, chắc là cậu cũng biết ý mà?”
Chú Lâm là một trong những cổ đông trước đó, lúc anh ta còn ở Dạ thị, chú Lâm đã rất xem trọng anh ta, chỉ có điều là… Dạ Y Viễn biết người này là cỏ đầu tường.
Sau khi Dạ Âu Thần nắm quyền quản lý tập đoàn, hai người rốt cuộc cũng không gặp mặt nhau nữa.
Hiện tại lại gọi điện thoại cho anh ta, ý đồ rất rõ ràng.
Dạ Y Viễn cười lạnh trong lòng, mặt ngoài thì lại rất khách khí: “Chú Lâm tìm tôi có chuyện gì vậy?”
Chú Lâm ở đầu dây bên kia cười khan một tiếng, nói thẳng: “Chiều nay trợ lý của cậu có đến đây, tôi cũng nghe ban hội đồng quản trị nhắc tới, hiện tại ở bên phía Dạ Âu Thần không có tin tức gì, phải chăng cậu ta bình an, nhưng mà tôi đã cho người điều tra chiếc máy bay đó rồi, có rất nhiều người chết, người sống sót cũng may mắn mới có thể sống sót.”
“Cho nên ý của chú Lâm là?”
“Chắc có lẽ là Dạ Âu Thần không trở về được, nếu như cậu ta đã chết thế thì tập đoàn Dạ thị chắc chắn sẽ trở thành của cậu.”
Dạ Y Viễn tiếp tục bất động thanh sắc, cũng không nóng nảy, bên môi mang theo một nụ cười như tình thế bắt buộc.
Đối phương thấy anh ta cứ im lặng, cũng do dự một hồi, sau đó mới nói: “Cậu có suy nghĩ này không?”
Dạ Y Viễn nhẹ giọng cười: “Chú Lâm cứ nói đùa, chú cũng đã nghe chuyện hồi chiều này rồi, chỉ sợ là tôi rất khó bước vào Dạ thị một lần nữa.”
“Cậu muốn bước vào Dạ thị cũng không phải là không có cách nào.”
Dạ Y Viễn nguy hiểm nheo mắt lại.
“Sở dĩ đám cổ đông cũ trong hội đồng quản trị đuổi cậu đi là bởi vì trên tay của cậu không có cổ phần Dạ thị.”
Thật ra thì Dạ Y Viễn vốn đã đoán được điểm này từ lâu, những người kia đều là người đã từng lăn lộn trên thương trường, mỗi một người đều là lão hồ ly hôn khéo, muốn để bọn họ gật đầu vậy thì phải có cổ phần.
“Theo như tôi được biết, ông cụ Dạ… gần đây cũng không sai biệt lắm? Có lẽ là cậu có thể đi tìm ông ta.” Tiếng cười của chú Lâm trong điện thoại trong vô cùng xảo trá, không hề chân thành chút nào.
Dạ Y Viễn mấp máy đôi môi mỏng, buông thỏng tầm mắt kiềm chế màu sắc đen tối trong đôi mắt của mình.
Sau khi ông cụ Dạ cho Dạ Âu Thần toàn quyền quản lý tập đoàn Dạ thị, tinh thần liền xuất hiện vấn đề, sau đó được đưa vào trại tâm thần.
Hiện tại… cũng không biết đã khôi phục như thế nào rồi.
“Cổ phần ở trong tay của Dạ Âu Thần, nếu như cậu ta thật sự xảy ra chuyện gì, vậy thì số cổ phần này… Y Viễn, cậu nhất định đừng để chú Lâm thất vọng. Trước kia lúc cậu còn ở Dạ thị, chú Lâm đã biết cậu chính là người làm nên chuyện lớn.”
Thất vọng à?
Dạ Y Viễn cười lạnh, anh ta cũng nhất định sẽ không để cho mình phải thất vọng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT