Hàn Đông nhăn mày nhìn Tiểu Nhan ở trước mắt, không ngờ đến là nội dung cuộc điện thoại lúc nãy của mình lại để cô nghe thấy, dẫn cô theo hả?

Trong lòng từ chối.

“Cô không muốn ở lại đây với Minh Thư à?”

Tiểu Nhan sửng sốt một chút, cắn môi nói: “Hiện tại Minh Thư đã có chị Tô ở bên cạnh rồi, em càng muốn biết... người mà bọn họ tìm được có phải là cậu Dạ không.”

Hàn Đông mấp máy môi, cả nửa ngày mới mở miệng nói: “Bây giờ tin tức mà tôi nhận được cũng chỉ là tìm được người, nhưng mà có sống hay chết thì chưa biết, không cho cô nói nhiều.”

“Anh yên tâm đi.” Tiểu Nhan nhanh chóng đưa hai tay bảo đảm: “Em tuyệt đối sẽ không nói lung tung đâu, em chỉ muốn đi nhìn một chút mà thôi.”

“Đi thôi.” Hàn Đông đi ở đằng trước lạnh giọng nói một câu.

Tiểu Nhan thấy vậy rón rén đi theo.

Tiểu Nhan đi theo sau lưng Hàn Đông, khom lưng xuống bước lên xe, cũng không biết là bởi vì khẩn trương hay là vì cái gì đó, đầu của cô thế mà đụng trúng cửa xe kêu một tiếng bụp.

Âm thanh còn rất lớn, Tiểu Nhan trực tiếp bị đập đến nỗi mắt nổ đom đóm lùi về phía sau hai bước, đặt mông ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo.

Hàn Đông quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy một màn này lập tức nhíu lông mày lại mà nhìn cô, nhưng mà trên tay lại không có động tác, cứ ngồi ở chỗ đó.

Tiểu Nhan lập tức há mồm, cô nhanh chóng bò dậy từ dưới đất phủi tay cho bụi bẩn trong tay bay đi, sau đó giả vờ như không có việc gì mà đứng dậy một lần nữa rồi bước vào trong xe.

“Khụ khụ... Chuyện là... hồi lúc nãy em đang suy nghĩ cho nên mới...”

Lời phía sau cô không nói tiếp, bởi vì cô phát hiện sắc mặt của Hàn Đông rất lạnh, ngay cả ánh mắt cũng không có nhiệt độ.

“Ngồi xuống yên lặng.”

"...”

Tiểu Nhan không còn dám nói cái gì nữa, thậm chí ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, chỉ có thể im lặng ngồi thẳng người, mắt nhìn ra phía trước.

Cô choáng váng, chuyện này đối với Hàn Đông mà nói rất quan trọng, đối với cô mà nó cũng rất quan trọng, cô không nên cà lơ phất phơ như thế được.

Đột nhiên bản thân mình cũng cảm thấy mình làm cho người ta thấy ngại.

Sau khi xe được khởi động, trong xe lâm vào một sự trầm mặc.

Tiểu Nhan vẫn đang suy nghĩ người vừa mới gọi điện thoại nói với Hàn Đông cái gì, hiện tại rốt cuộc cậu Dạ như thế nào rồi.

Thật sự rất muốn nhanh chóng nhìn thấy Dạ Âu Thần, nếu có thể nhìn thấy anh bình yên vô sự, đến lúc đó cảm xúc của Minh Thư cũng không cần phải thấp như vậy nữa.

Ông trời ơi, ông nhất định phải phù hộ cho Dạ Âu Thần bình an vô sự, sức khỏe của Minh Thư yếu như thế, hiện tại lại đang mang thai, cô ấy sẽ không chịu đựng được loại giày vò này đâu.

Tiểu Nhan vẫn ngồi chắp tay trước ngực không ngừng cầu nguyện.

Cũng không biết là xe chạy bao lâu, rốt cuộc cũng đã dừng lại, Tiểu Nhan quay đầu nhìn bốn phía, Hàn Đông ở bên cạnh lạnh lùng nói một câu.

“Xuống xe.”

Tiểu Nhan bị dọa khẽ run rẩy nhanh chóng đẩy cửa xe ra.

Lần này động tác của cô cẩn thận từng li từng tí, đảm bảo mình không đụng vào cửa xe, chờ đến lúc hai chân an toàn giẫm trên mặt đất, hơi thở kiềm nén lúc nãy mới có thể được thả lỏng.

Người canh giữ ở cửa là một người đàn ông với mái tóc húi cua, cứ luôn nhìn qua bên này, sau khi nhìn thấy Hàn Đông thì lúc này mới bước nhanh đi tới.

“Hàn tổng, rốt cuộc anh cũng đã đến rồi, tôi đã chờ anh rất lâu.”

Hàn Đông cau mày lạnh giọng nói: “Người đâu?”

Đầu đinh nhìn về phía Tiểu Nhan ở đằng sau lưng anh, nhanh chóng thu hồi tầm mắt lại, nhỏ giọng nói: “Đang ở bên trong đó, Hàn tổng, anh đi theo tôi.”

Hàn Đông cất bước đi theo anh ta, Tiểu Nhan cũng nhắm mắt theo đuôi đằng sau lưng, giống như là một cái đuôi.

“Lúc chúng tôi tìm được anh ta, toàn thân anh ta đều là vết thương, ngay cả mặt mũi cũng có nhiều vết thương chi chít.”

Nghe nói vậy, bước chân của Hàn Đông dừng lại.

Sở dĩ sau khi anh nhận được tin tức này anh không lập tức thông báo cho Minh Thư, anh đang lo lắng là người kia sẽ tìm nhầm hoặc là tìm được một cái xác chết, đến lúc đó Minh Thư sẽ đau lòng muốn chết.

Nếu như vậy, còn không bằng để người làm anh trai này ra mặt để xem tình huống, sau đó nghĩ cách đối phó. Trước khi đến đây, Hàn Đông vẫn luôn giữ im lặng, thật ra anh đang suy nghĩ nếu như thật sự tìm đến một cái xác vậy thì anh sẽ quyết định nhanh chóng giấu diếm Minh Thư mà trực tiếp xử lý thi thể.

Sau đó xem như là không có chuyện gì xảy ra, vì em gái, anh tình nguyện là một kẻ ác.

Bây giờ nghe thấy người dẫn đường nói như vậy, Hàn Đông thở một hơi nhẹ nhõm, đối phương không ấp úng nói rõ ít nhất tính mệnh đã được bảo vệ.

Về phần vết thương ở trên mặt...

“Bị thương rất nghiêm trọng à?”

“Còn phải nói, là quá nghiêm trọng, rơi vào núi hoang ở cách đó không xa, lúc té xuống chắc có lẽ là bị nhánh cây đâm sâu hoặc là tảng đá nhọn làm cho bị thương, trên mặt có vết thương rất sâu, trên người cũng có đầy vết thương to nhỏ, chúng tôi nhìn thấy vết thương của anh ta quá nức nghiêm trọng, sợ anh ta chết cho nên đã đưa anh ta đến phòng khám gần đây.”

“Các người làm rất tốt.” Hàn Đông gật gật đầu, cho đối phương một ánh mắt tán dương.

Đầu đinh được Hàn Đông khen như vậy lập tức có chút đắc ý.

“Cảm ơn sự khích lệ của Hàn tổng, lúc đó là tôi đã đưa ra chủ ý này đó, thật ra thì lúc đó anh ta chảy quá nhiều máu, sau đó lại trùng hợp biết ở gần đây có một phòng khám cho nên tôi quyết định nhanh chóng cho bọn họ đưa người đến đây.”

“Ừm.” Hàn Đông lại trả lời một câu.

Tiểu Nhan đi theo ở đằng sau nghe thấy mà cực kỳ khó chịu, theo như lời đầu đinh này nói, chẳng phải là trên mặt của cậu Dạ bị tổn thương đặc biệt nghiêm trọng hả?

Vậy thì sau này chẳng phải sẽ để lại sẹo?

Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan liền quên lời căn dặn trước đó của Hàn Đông không được nói lung tung, cô trực tiếp bậc thốt lên: “Vết thương ở trên mặt nghiêm trọng như vậy luôn hả, bác sĩ nói như thế nào, có để lại sẹo không vậy?”

Câu nói này thật sự đã hỏi trúng điểm quan trọng, lúc nãy đầu đinh đang đắc ý quên mình, sau khi nghe thấy câu hỏi này của Tiểu Nhan, sắc mặt lập tức trở nên uể oải.

“Bác sĩ đã khám rồi, vết thương ở trên mặt của anh ta quả thật quá nghiêm trọng, chắc chắn là sẽ để lại sẹo.”

“Cái gì?” Tiểu Nhan kêu lên một tiếng: “Tại sao có thể như vậy được chứ, nếu như trên mặt bị để lại sẹo, đây chẳng phải là...”

Minh Thư biết rồi chắc chắn sẽ đau lòng muốn chết.

Tiếng kinh hô của cô làm đầu đinh nhìn cô chăm chú, có chút bất mãn đáp lại: “Chuyện đó cũng không có cách nào hết, anh ta bị thương nghiêm trọng như vậy, cứu được cái mạng trở về đã rất không dễ dàng rồi, còn mong chờ không để lại sẹo, không hiện thực rồi đó.”

“Nhưng mà để lại sẹo thì cũng không nên để lại ở trên mặt chứ.” Tiểu Nhan vẫn cảm thấy đau lòng thay cho Minh Thư, vết thương ở trên người có thể dùng quần áo che lại, vết thương ở trên mặt phải che giấu như thế nào đây?

Tiểu Nhan càng nghĩ càng cảm thấy khổ cho hai người.

Bất tri bất giác cúi đầu xuống, ngay cả người phía trước dừng lại cũng không biết, thế là không có điềm báo mà đụng vào người ta.

Bịch!

Cái trán của Tiểu Nhan đau xót, bỗng nhiên lùi về phía sau hai bước, lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy Hàn Đông đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô.

Anh mím môi, sắc mặt lộ ra vẻ không vui.

“Anh làm gì vậy?”

Tiểu Nhan lắc đầu, đuối lý che cái trán bị đụng phải của mình.

“Tôi xin lỗi.”

Hàn Đông thu hồi tầm mắt.

“Hàn tổng, người bị thương đang nằm ở bên trong, phía bệnh viện căn dặn chúng tôi không được đi vào quá nhiều người, cho nên tôi không đi vào với các người, tôi ở bên ngoài trông coi.”

“Ừm.”

Hàn Đông gật đầu, ngẩng đầu lên trực tiếp đẩy cửa bước vào.

- ----------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play