*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Được Hàn Đông nói như vậy, y tá ngược lại có hơi không chắc chắn rồi, cô ta mím đôi môi đỏ của mình lại, sau đó nhìn kỹ bức ảnh đó một lúc lâu, mới khẽ nói: “Như thế này đi, các bệnh nhân đều đang nghỉ ngơi, một mình cô đi vào tìm thử, động tác cẩn thận một chút là được. Anh này cũng nói không nói, dù sao bọn họ đều đã rất mệt rồi, chắc chắn có khác biệt với ảnh, nói không chừng… là tôi không có nhận ra.”

Nói xong, cô y tá lại liếc nhìn bức ảnh đó.

Người đàn ông trên bức ảnh gương mặt tuấn tú, là thuộc loại tuýp người đàn ông nhìn một lần thì sẽ không quên được, nếu như vừa rồi trong số người còn sống được cứu trở về có người như anh, cô y tá cảm thấy mình chắc chắn sẽ không quên.

Chỉ có điều… những lời đó của Hàn Đông khiến cô ta cũng không chắc chắn được.

Người ta tìm người thân, cô ta cũng không thể dứt khoát hy vọng mà kết luận như vậy.

“Cảm ơn, vậy chúng tôi đi tìm thử.” Hàn Đông đưa tay cất điện thoại của Hàn Minh Thư đi, sau đó nhẹ nhàng đẩy vai của cô: “Động tác nhẹ một chút, anh đi cùng em xem thử.”

Hàn Minh Thư mặt mày trắng bệch gật đầu: “Được, được.”

Âm cuối của lời này còn mang theo một tia run rẩy, Hàn Đông ôm vai của cô đi vào trong phòng bệnh, bởi vì sự cố lần này, gần đây lại chỉ có một bệnh viện này, hơn nữa còn không phải là loại bệnh viện rất lớn, cho nên giường nằm có hạn, chỉ có thể ở trong phòng bệnh đặt thêm giường nằm, thậm chí có chỗ đã đặt cả ở hành lang.

Hàn Đông dẫn Hàn Minh Thư đi nhìn từng người một, những từ đầu tới cuối đều không có nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.

Hàn Minh Thư không chết tâm, khi đi nhận mặt cũng không có nói gì, trầm mặc tìm một vòng rồi lại một vòng, không có nhìn thấy Dạ Âu Thần, vì thế cô lại tìm một vòng nữa, sợ mình vừa rồi bỏ sót.

Vòng thứ nhất…

Vòng thứ hai…

Vòng thứ ba…

Cũng không biết tìm mấy vòng, Hàn Minh Thư vẫn đang tìm, Hàn Đông thật sự không nhịn được nữa, kéo cổ tay trắng nõn của cô, cưỡng ép cô dừng lại.

“Không cần tìm nữa, Dạ Âu Thần cậu ta không có ở đây.”

Hàn Minh Thư: “…”

Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt sững sờ dừng trên mặt của Hàn Đông.

“Anh, khả năng là chúng ta tìm sót thì sao, nếu như anh ấy không ở đây… vậy anh ấy có thể đi đâu?”



Vượt ngoài dự liệu, ánh mắt và biểu cảm của Hàn Minh Thư đều rất bình tĩnh, bình tĩnh tới mức khiến người ta nghi ngờ, Tô Cửu ở một bên thấy vậy cũng không nhịn được mà bước lên.

“Phải đó cô Minh Thư, cơ thể quan trọng, giữ gìn sức khỏe của chính mình, mới có sức tìm anh Dạ.”

Cô ta nói như vậy là hy vọng Hàn Minh Thư có thể giữ gìn sức khỏe của mình trở về khách sạn nghỉ ngơi, nhưng chiêu số như nhau, sao có thể sẽ sử dụng được hai lần chứ? Hàn Minh Thư sau khi nghe lời cô ta nói thì lắc đầu.

“Tôi không ngủ được.”

Sau đó cô đột nhiên ngoảnh đầu nhìn sang Hàn Đông, túm lấy tay áo của anh ta: “Em muốn quay lại xem thử.”

Hàn Đông thật sự không chịu nổi cô rồi, giọng nói trở lạnh: “Em còn muốn tùy hứng tới khi nào nữa? Trời đã tối như vậy rồi, nơi đó gió to, em không nghe cảnh sát nói nơi này nước chảy rất xiết, rất nguy hiểm sao? Huống chi, cho dù em đi rồi, lại có thể làm cái gì? Canh ở nơi đó? Canh cả một đêm? Thì Dạ Âu Thần có thể trở về rồi sao?”

Giọng nói của anh ta bỗng trở nên đanh thép, giống như một trưởng giả nghiêm khắc.

Tô Cửu ở một bên nhìn mà kinh hãi.

Theo lý mà nói bộ dạng hiện nay của Hàn Minh Thư cần nên an ủi cô nhiều hơn, dù sao sau khi chuyện này xảy ra, cô là người buồn bã nhất, nhưng cô đến bây giờ đều không có rơi một giọt nước mắt, cũng không có ngã gục, ngược lại kiên cường theo mọi người chạy tới rất nhiều nơi.

Không ngờ Hàn tổng vậy mà sẽ vào lúc này nói lời nặng lời như vậy với cô, Tô Cửu nghĩ rồi, vội vàng đi tới đỡ cánh tay của Hàn Minh Thư, nhẹ giọng giải thích: “Cô Minh Thư, anh trai của cô không có ý trách móc cô, chỉ có điều nơi đó khi chúng ta tới bệnh viện đã bị phong tỏa rồi, cho dù chúng ta bây giờ quay lại, cũng không vào được nơi đó. Chính vì như vậy, không bằng chúng ta trở về khách sạn nghỉ ngơi một đêm trước, đợi nghỉ ngơi ổn rồi, ăn xong bữa sáng, chúng ta lại tới đó xem thử, được không.”

Hàn Đông đứng ở một bên, ánh mắt lạnh lùng nhìn.

Hàn Minh Thư cụp mắt, giọng nói khẽ khàng: “Tôi biết hai người là vì tốt cho tôi, nhưng… tôi về khách sạn, cũng không ngủ được, hai người biết…”

“Tôi biết chúng tôi đều biết.” Tô Cửu khoác vai của cô, tiếp tục dịu giọng dỗ: “Nhưng cô cũng không thể xem thường sức khỏe của mình được, cô nghĩ xem… bây giờ trời tiết đã lạnh rồi, cô hôm nay mặc váy cưới chạy khắp nơi thì đã rất mệt rồi. Cộng thêm bây giờ đã khuya rồi, khí lạnh chắc chắn rất sâu, nếu như cô lúc này còn muốn chạy ra ngoài, đến lúc đó khí lạnh nhiễm vào người, thật sự bệnh rồi… thì phải làm sao? Cô Minh Thư, không phải là tôi muốn nói cô cái gì cả, chỉ có điều… tôi cảm thấy cho dù là muốn tìm, cũng phải về khách sạn thay đồ, tắm rửa, ngủ một lúc, bao lâu cũng được, dưỡng đủ tinh thần, chúng ta ngày mai… xem có thể lên thuyền của đội tìm kiếm cứu hộ, cùng nhau đi tìm thử không?”

Lời nói đằng sau đó đã đả động tới Hàn Minh Thư.

“Có thể không?”

Tô Cửu suy nghĩ: “Đến lúc đó tôi nói chuyện với người của chính phủ, cố gắng thử xem.”

Hàn Minh Thư lúc này mới gật đầu.

“Được, vậy tôi… trở về khách sạn, tắm rửa nghỉ ngơi.”

Thấy cô cuối cùng cũng thỏa hiệp, Tô Cửu cuối cùng cũng lộ vẻ nét tươi cười: “Như thế mới đúng, cô Minh Thư, xe đã đợi chúng ta ở bên ngoài, vậy chúng ta đi thôi.”

“Được.”

Tô Cửu đỡ Hàn Minh Thư đi ra ngoài, Hàn Đông khựng ở đó mất ba giây, sau đó mới đi theo.

Trời đã trở lạnh rồi, đặc biệt là sau khi tới buổi đêm, khi ra khỏi bệnh viện gió lạnh thổi vào, cho nên khi lên xe liền vô cùng ấm áp, Hàn Minh Thư sau khi lên xe thì rúc vào trong góc ôm lấy bả vai của mình, bộ dạng nhìn trông rất cô lập lại bất lực.

Xe lái khoảng được 10 phút, bên ngoài vậy mà lộp bộp mưa.

“Mưa rồi…” Tô Cửu nhìn bên ngoài cửa sổ, bất giác lẩm bẩm một câu.

Nói xong, cô ta hình như nghĩ cái điều gì đó, lập tức im lặng.

Trời mưa như này…

Không phải là chuyện gì tốt.

Tô Cửu vô thức nhìn sang Hàn Minh Thư.

Quả nhiên, Hàn Minh Thư vốn dĩ co rúc ở đó không nhúc nhích, sau khi nghe thấy tiếng mưa, cô bỗng ngồi thẳng người dậy.

“Mưa rồi.”

Tô Cửu liếc nhìn bên ngoài cửa sổ, an ủi: “Chỉ là mưa nhỏ, loại mưa này… chắc sẽ không lâu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play