Không lâu sau đã đến nơi đã hẹn, Lang An mở cửa xe, sau khi bước xuống xe thì anh ta liền cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.
Lang An khẽ lau mồ hôi, anh ta xấu hổ quay đầu nhìn hai người trên xe một cái.
Đúng lúc này, Thẩm Cửu với gương mặt không cảm xúc đứng dậy, đẩy Dạ Âu Thần đang có sắc mặt lạnh như băng xuống xe.
Hai người này… Lang An đột nhiên cảm thấy bọn họ thật đúng là trời sinh một cặp.
Lúc bình thường anh ta lái xe cho Dạ Âu Thần thì hơi thở trên người anh đã rất lạnh lùng rồi, hôm nay có thêm một người tên Thẩm Cửu này khiến anh ta còn nghĩ rằng có thể tăng thêm một chút sức sống trong
lại ngột ngạt chẳng khác gì hơi thở lạnh lùng của Dạ Âu Thần.
Đúng là trời sinh một cặp, một trầm một lạnh.
Thẩm Cửu vừa mới đẩy Dạ Âu Thần xuống xe thì Hàn Mai Linh và Dạ Y Viễn cũng đã đỗ xe xong đi qua bên này. Hàn Mai Linh thấy sắc mặt Thẩm Cửu không tốt liền đến cạnh cô tỏ thái độ quan tâm: “Cửu Cửu, sắc mặt của cậu sao vậy, cậu không thoải mái ở đâu à?”
Nghe Hàn Mai Linh hỏi như thế, Thẩm Cửu miễn cưỡng cười một cái, nhẹ giọng trả lời: “Tớ không sao!”
“Không sao thì tốt, để tớ giúp cậu cho!”
Vừa nói dứt lời, không đợi Thẩm Cửu kịp phản ứng lại thì Hàn Mai Linh đã bước đến nắm chặt xe đẩy, Thẩm Cửu ngây người ra, không suy nghĩ mà buông tay.
Cô vẫn đứng tại chỗ ngây ngốc nhìn
Hàn Mai Linh đẩy Dạ Âu Thần vào trong, não của cô giống như lâm vào trạng thái đã chết, thế nào cũng không phản ứng lại.
Lang An đứng ở một bên nhìn thấy cảnh này cũng có chút kinh ngạc mà trừng to mắt.
Đây là chuyên gì thế? Người bạn này của trợ lý Thẩm… có phải là nhiệt tình quá rồi không? Thế là Lang An nhìn Thẩm Cửu một cái, nhỏ giọng nhắc nhở một câu: “Trợ lý Thẩm, cô không đuổi theo sao?”
Nghe được Lang An hỏi như vậy thì Thẩm Cửu lúc này mới hoàn hồn trở lại.
Đuổi theo? Đuổi theo làm gì? Dù gì Dạ Âu Thần cũng không thích cô? Cô đuổi theo thì có tác dụng gì?
Không đúng, cô đang nghĩ gì vậy, cô đuổi theo là vì không để Hàn Mai Linh bị Dạ Âu Thần gây đau khổ.
Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu nhanh chóng nâng gót đuổi theo sau.
Lang An vòng tay lại trước ngực, tỏ vẻ bất lực nhìn theo bóng lưng Thẩm Cửu mà lắc lắc đầu, người phụ nữ này cũng quá nhu nhược rồi đấy nhỉ? Chồng mình ở trong tay bị người ta cướp đầy đi, cô còn đứng tại chỗ không hề động đậy.
Thật không biết nên nói cô ngu ngốc hay đơn thuần, hay là phản ứng chậm chạp nữa?
“Trợ lý Lang còn đứng ở đây làm gì thế? Cùng nhau đi vào thôi.”
Anh ta gật đầu, thế nhưng vừa định nhấc chân đi thì liền dừng lại: “Hay là thôi đi vậy, tôi ở đây đợi mọi người, tôi vẫn còn chút chuyện cần phải xử lý nữa.”
Anh ta không ngốc đâu, không khí giữa bốn người này kì kì quái quái, anh ta vào rồi chẳng phải là tự đi chịu tội sao?
Vẫn là ở đây hít thở không khí trong lành nhiều hơn một chút thì hơn!
Dạ Y Viễn khẽ nhếch môi, vừa cười vừa liếc anh ta một chút, dường như nhìn ra được trong lòng anh ta đang suy nghĩ gì, sau một lúc cũng không nói gì mà xoay người đi vào.
Có lẽ là do thời gian còn sớm cho nên người đến đây cũng chưa quá đông, Hàn Mai Linh là khách quen ở đây, sau khi cô đi vào thì bà chủ liền bước đến chào hỏi.
“Mai Linh, sao hôm nay đến sớm thế? Ái chà, vị này là ai đây? Bạn trai cô sao?”
Thẩm Cửu nhanh chân đuổi kịp bọn họ, thế nhưng sau khi nghe thấy câu này thì vô thức dừng chân đứng ở một nơi không xa nhìn bọn họ.
Sau khi Hàn Mai Linh bị hỏi như thế, khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn của cô liền ửng hồng, sau đó cô cười đáp lại: “Bà chủ, đừng có nói bừa nha, anh ấy không phải
bạn trai tôi!”
Bà chủ là một người tinh mắt, nhìn thấy ánh mắt ngượng ngùng của cô thì liền nhếch môi tiếp tục đùa.
“Bây giờ không phải, không có nghĩa là sau này không phải mà?”
Thẩm Cửu đứng ở một bên không suy nghĩ mà nắm chặt nắm đấm.
Sao có thể như thế?
Cô bước lên hai bước đến đứng bên cạnh Hàn Mai Linh, tầm mắt lạnh lùng nhìn người đang trêu đùa kia, cất lên giọng nói lạnh nhạt quở mắng: “Mai Linh chẳng phải đã nói với bà không phải rồi sao? Bà dựa vào cái gì mà có suy nghĩ như thế, đã vậy còn muốn suy đoán mối quan hệ của người khác?”
Thẩm Cửu đột nhiên tức giận, đây là điều mà tất cả mọi người đều không dự đoán được.
Bao gồm cả Dạ Âu Thần, anh không từ chối là vì để người phụ nữ đó nhìn cho rõ, ai ngờ được cô sẽ đột nhiên tức giận nói những lời đó trước mặt bà chủ.
Bà chủ của tiệm cơm sáng cũng sửng sốt đến mức ngây người ra, không ngờ lại có sự cố này, ánh mắt của bà ta dừng trên người Thẩm Cửu đánh giá một chút, sau cùng nhìn vào tay của cô đang giữ trên xe lăn, lại nhìn vào Hàn Mai Linh đang tái mét mặt ở bên kia.
Là một người làm ăn, bà chủ trong một lúc đã ngay lập tức hiểu đây là chuyện gì, bà nhanh chóng đáp: “Vị khách này, thật ngại quá tôi không có ý xấu gì. Chỉ là cô Hàn là khách quen của tiệm chúng tôi nên không kiểm chế được mà đùa một chút, hy vọng cô đừng để trong lòng nhé.”
Lúc này, Hàn Mai Linh đang xanh mặt cũng mới kịp phản ứng lại, trên mặt miễn cưỡng nở nụ cười nói với Thẩm Cửu:
“Đúng vậy đấy Cửu Cửu, bình thường bà chủ hay đùa với tớ như thế lắm, cậu còn nhớ Lý Dược Minh chứ? Lần trước tớ với tên nhóc đó đến ăn cơm, bà ấy còn hỏi cậu ta có phải bạn trai tớ không? Hahaha, buồn cười chết tớ mất… Thật đó Cửu Cửu, cậu đừng để ý, bà ấy thật sự là nói vu vơ thôi mài!”
Thẩm Cửu vẫn không có cách nào buông bỏ tâm trạng tồi tệ này!
Dù sao cô cũng không muốn Hàn Mai Linh và Dạ Âu Thần có mối quan hệ gì.
Tối qua Dạ Âu Thần nói câu đó quả thực khiến cô rất lo lắng sợ hãi!
Mặc dù Hàn Mai Linh đã thay bà chủ giải thích, nhưng tâm trạng của Thẩm Cửu vẫn rất không vui, cô không trả lời lại.
“Đùa một chút mà thôi, không có gì quan trọng cả!” Đúng lúc này, Dạ Âu Thần mở miệng nói một câu.
Tất cả mọi người đều nhìn về hướng Dạ Âu Thần, Dạ Âu Thần nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lùng, ngay lạp tức Thẩm Cửu liền kinh hãi, không suy nghĩ mà siết chặt tay cầm xe lăn, cắn nhẹ môi dưới.
Ánh mắt Hàn Mai Linh sáng lên!
“Đúng vậy đấy, đùa một chút thôi mà, mời mọi người vào trong ngồi.” Bà chủ cảm thấy người đàn ông này không dễ chọc vào nên cũng không dám nói lung tung gì nữa,chỉ có thể mời họ vào trong để tránh phải ở đây làm ảnh hưởng việc làm ăn.
Không còn cách nào khác, Thẩm Cửu chỉ có thể đi vào trong cùng với mọi người.
Dạ Âu Thần cũng đã mở miệng nói không sao rồi, nếu cô lại so đo thêm câu nào nữa thì lại thành người phụ nữ đanh đá chanh chua mất.
Sau khi vào chỗ ngồi, Thẩm Cửu không
có hứng thú gọi món, mà Hàn Mai Linh thì ngược lại, dùng vẻ mặt hứng vô cùng giới thiệu cách làm và cách ăn của từng món cho hai anh em nhà Dạ. Dạ Âu Thần vẫn dùng bộ mặt không cảm xúc mà ngồi đó, Dạ Y Viễn thì vì lịch sự mà đáp lại vài câu.
Bầu không khí như này vô cùng ngột ngạt, Thẩm Cửu đứng dậy: “Tôi đi nhà vệ sinh một lát.”
Cô đứng dậy bước ra ngoài.
Hàn Mai Linh lời nói vừa đến miệng thì dừng lại, nhìn theo bóng lưng cô, nụ cười trên mặt dần dần biến mất.
Cô giống như nhớ ra cái gì nên cũng đứng dậy nói: “Cửu Cửu đợi mình với, mình đi với cậu.”
Thẩm Cửu đi đến cửa thì dừng lại, quay đầu nhìn Hàn Mai Linh.
Hàn Mai Linh bước tới, thân mật nắm lấy tay cô, cùng với cô đi về phía nhà vệ
sinh.
“Cửu Cửu, có phải cậu vì chuyện vừa nãy mà trách tớ không? Thật sự bà chủ không có ý xấu đâu, lúc nãy tớ cũng đã giải thích với cậu rồi, cậu sẽ tin lời tớ chứ?”
Khuôn mặt của Thẩm Cửu trông có vẻ trầm ngâm, nghe xong lời này thì dừng lại, sau đó nâng tầm mắt nhìn Hàn Mai Linh với ánh mắt phức tạp: “Mai Linh, cậu có thể… tránh xa Dạ Âu Thần ra một chút không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT