Nghĩ như vậy, Hàn Minh Thư mím môi cười cười, Tiểu Nhan thật đúng là bền bĩ, nhưng mà như vậy cũng tốt, tính tình lạnh như băng của anh cô, quả thật phải là loại người bám dai như đỉa như Tiểu Nhan, đoán chừng mới có thể làm tan chảy con tim băng giá ấy.

Thế là Hàn Minh Thư ngồi xuống trước, nhìn mấy món ăn ngon ở trước mặt, nhịn không được muốn gắp ăn.

Nhưng mà người lại chưa đến đông đủ, cô thật sự là cũng ngại ăn trước, chỉ có thể một tay chống cằm ngồi ở đó, lấy điện thoại ra nhìn một cái.

Vừa hay bấm vào khung tin nhắn, lúc nhìn thấy tên nick của Dạ Âu Thần, lại nhớ đến câu nói mà Dạ Âu Thần nói vào bên tai cô, trên mặt nóng bừng.

Hàn Minh Thư cắn môi dưới, cô nghĩ… Dạ Âu Thần, là thật sự muốn kết hôn với cô.

Nghĩ như vậy, Hàn Minh Thư khẽ cười, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng cách màn hình vuốt ve tên của Dạ Âu Thần.

“Chậc chậc chậc, cái nụ cười dâm đãng đó, ngọt đến nỗi mà da gà tớ rớt đầy đất rồi nè.” Không biết khi nào, bên người đột nhiên truyền đến tiếng cười nhạo cô của Tiểu Nhan, Hàn Minh Thư nghiêng qua liền nhìn thấy cô ngồi ở bên cạnh mình.

Trong lòng có chút khó tin, vừa rồi lúc cô xem bên người rõ ràng không có bất kì ai, con nhỏ Tiểu Nhan này lúc nào thì đột nhiên im hơi lặng tiếng mà chạy đến ngồi bên cạnh cô?

Thấy cô nhìn mình một cách kỳ lạ, Tiểu Nhan nhịn không được giải thích một câu: “Đừng nhìn tớ như vậy, là cậu nhớ cậu Dạ nhớ đến mất hồn, lúc tớ vừa đến đây đã kêu cậu rồi, là cậu ngẩn người không nghe thấy.”

Nghe vậy, Hàn Minh Thư ngẩn ra một chút.

Tiểu Nhan đã kêu mình rồi?

Không có lý do gì mà cô nghe không thấy nhỉ?

Ngay lúc Hàn Minh Thư đang nghi ngờ, Tiểu Nhan lại cười xấu xa mà sấn tớ: “Cậu nhớ đến gì vậy Minh Thư, tớ thấy sắc mặt cậu phơi phới cực kì, chẳng lẽ… Là đang nhớ đến loại chuyện xấu hổ kia?”

Hàn Minh Thư: “…”

Cô nhìn Tiểu Nhan vẻ mặt đầy gian ác trước mặt, rõ ràng là một kẻ độc thân, nhưng mà mỗi lần nói tới cô và Dạ Âu Thần, cô đều cười xấu xa cộng thêm vẻ mặt sâu xa bí hiểm, giống như cái gì cũng hiểu.

Nghĩ như vậy, Hàn Minh Thư nhoẻn miệng cười.

“Nói ra cậu cũng không hiểu, cậu lại không có đối tượng có thể trải qua.”

Nụ cười trên mặt Tiểu Nhan lập tức bị dập tắt.

Sau một lúc lâu, Tiểu Nhan thở hồng hộc bóp cổ của cô: ” Minh Thư đáng ghét cậu giỏi lắm, cậu vậy mà cười nhạo tớ là đứa độc thân, hừ, nếu không phải thích một người đàn ông khó theo đuổi như vậy, tớ đã có bồ từ lâu rồi được chưa? Bây giờ khiến cho tớ chỉ có thể tiếp tục độc thân, độc thân còn chưa tính, cậu còn chế nhạo tớ.”

Tiểu Nhan càng nói càng tức, nhe răng trợn mắt: “Tớ bóp chết cậu, ngay lập tức!”

Hàn Minh Thư trên mặt vẫn là ý cười nhạt như cũ, giống như là chẳng coi lời nói của cô ra gì.

Đột nhiên, Tiểu Nhan bỗng chốc rụt tay về, tốc độ đó giống như điện giật, hơn nữa bộ dáng nhe răng trợn mắt vừa rồi của cô cũng sớm biến mất không thấy, mà đáy mắt len lỏi sự hoảng sợ, lo lắng nhìn thoáng qua người mới tới sau đó lại nhanh chóng cụp mắt xuống không dám nhìn thẳng người vừa tới.

Hàn Minh Thư nhìn sự thay đổi của ánh mắt và vẻ mặt của cô, đại khái có thể đoán được người đến là ai.

Có thể làm cho cảm xúc của Tiểu Nhan thay đổi nhiều như vậy, trừ người anh đó của cô còn có ai?

Hàn Minh Thư thong thả sửa sang lại cổ áo và tóc của mình, sau đó ngồi đàng hoàng trên ghế.

“Mẹ, dì Tiểu Nhan.” Một giọng nói non nớt ở phía sau vang lên, Hàn Minh Thư quay đầu lại nhìn thoáng qua, phát hiện bé Đậu Nành đang được Hàn Đông nắm tay đi tới bên này.

Ồ.

Thằng bé Đậu Nành này, vậy mà đã chạy đi tìm cậu của thằng bé?

Chẳng trách cô vẫn không tìm được bóng dáng của thằng bé.

Nghĩ vậy, Hàn Minh Thư liền nhẹ giọng trách mắng: “Không phải đã nói lúc cậu họp con không thể tùy tiện đi làm phiền sao? Bé Đậu Nành, có phải con lại không nghe lời không?”

Nghe vậy, bé Đậu Nành chớp chớp ánh, lập tức cãi lại: “Mẹ, bé Đậu Nành mới không có làm phiền cậu, bé Đậu Nành đã hỏi qua dì Cần rồi, nói cậu đã họp xong rồi, bé Đậu Nành mới đi tìm cậu.”

Nói xong, bé Đậu Nành ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Hàn Đông.

“Cậu, bé Đậu Nành nói có đúng không?”

Nhìn bộ dáng này của thằng bé, Hàn Đông khom lưng xuống một tay ôm thằng bé lên: “Ừ, bé Đậu Nành quả thật không có làm phiền anh.”

Sau đó, ngồi vào chỗ.

Bé Đậu Nành và Hàn Đông ngồi một bên, Hàn Minh Thư và Tiểu Nhan ngồi một bên.

Tiểu Nhan lặng lẽ ngẩng đầu lên lén nhìn thoáng qua phía đối diện, phát hiện đối diện mình vừa hay là Hàn Đông, lúc cô nhìn qua, vừa lúc đụng phải ánh mắt trầm ổn của Hàn Đông, cô sợ tới mức lập tức lại cúi đầu xuống, sau đó nhìn đôi tay bởi vì khẩn trương mà không ngừng chọt vào nhau, ngẩn người.

“Lâu rồi không về nhà, mấy món ăn mà nhà bếp làm còn hợp với khẩu vị của em không?” Hàn Đông cầm đũa, vừa gắp đồ ăn cho bé Đậu Nành ngồi bên cạnh, vừa nhìn Hàn Minh Thư hỏi.

Hàn Minh Thư bắt đầu gắp đồ ăn, gật đầu.

“Đương nhiên hợp ạ, hơn nữa em cũng không có rất lâu rồi chưa về, cảm thấy cũng chưa lâu lắm.”

Nghe vậy, ánh mắt của Hàn Đông dần trở nên u ám: “Sau khi tự mình mua nhà, anh không kêu em, em cũng không biết trở về thăm nhà?”

Hàn Minh Thư cảm giác phía sau lưng lành lạnh, chỉ có thể cười làm lành.

“Không phải là tại vì công việc bận sao?”

“Bận? Chủ nhật cũng bận?”

“Dạ! Anh cũng biết đó, công ty là mới mở, lúc trước thật sự rất bận, hơn nữa buổi tiệc lần trước anh đã giới thiệu cho em rất nhiều khách hàng mới, em gái anh có thể bạn như vậy cũng có phân nửa là nhờ anh, cho nên đừng trách tội em nữa mà.”

Hàn Minh Thư chắp hai tay lại, ánh mắt năn nỉ nhìn thấy Hàn Đông.

Tay cầm đũa của Hàn Đông ngừng một chút, ánh mắt nhìn Hàn Minh Thư bắt đầu có chút kì lạ.

Cái con bé này…

Vậy mà làm nũng với anh?

Cô đây là đã bị cái gì kích động?

Sau khi nghĩ như vậy, Hàn Đông còn hình như phát hiện, sắc mặt của cô hình như tốt hơn trước đây rất nhiều?

“Mẹ, ăn cái này đi.”

Nghĩ đến xuất thần, lại bị một giọng nói non nớt đánh gãy.

Bé Đậu Nành gắp một cái chân gà lớn bỏ vào trong bát Hàn Minh Thư: “Mẹ gầy quá đi, phải ăn nhiều thịt chút.”

Tiểu Nhan ở một bên nhìn một màn này, lại nhìn nhìn đầu ngón chân của mình.

Làm sao bây giờ, cảm giác mình như là người ngoài.

Nếu như cô không thích Hàn Đông, có lẽ lúc này cô sẽ không có loại cảm giác này, nhưng mà sau khi cô thích Hàn Đông, mỗi lần ăn cơm với ba người họ, liền cảm thấy mình dư thừa cực kì.

Chẳng có thân phận địa vị gì, chỉ là bạn của Minh Thư mà thôi, nhưng mà mỗi lần đều mặt dày đi theo cô.

Càng nghĩ, trong lòng Tiểu Nhan càng khó chịu.

Ngay lúc cô do dự không biết có nên đứng dậy rời đi hay không, một cái đùi gà khác được bỏ vào trong bát của cô.

Tiểu Nhan ngạc nhiên, sau đó run rẩy ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy đôi đũa vừa được thu lại.

Tiểu Nhan hít thở lập tức trở nên khó khăn, tim giống như bị cái gì đó nắm chặt lấy.

Vừa nãy… Là Hàn Đông gắp đùi gà cho cô??

Trời ạ, cô thật sự không phải đang nằm mơ sao?

Hàn Đông… gắp đùi gà cho cô?

Hàn Minh Thư cũng có hơi ngạc nhiên mà nhìn một cảnh này, tất cả mọi người nhìn Hàn Đông chằm chằm, mà lúc Hàn Đông làm như thế, dường như là thuận tay, chờ sau khi anh ta làm xong, anh ta mới cảm thấy không ổn lắm.

Vì thế, anh ta sắc mặt bình tĩnh gắp đùi gà khác, bỏ vào trong bát của bé Đậu Nành.

“Ưu tiên phụ nữ, ưu tiên trẻ con.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play