*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi cúp điện thoại, bé Đậu Nành quay đầu ra nhìn ngoài cửa, đúng lúc đụng phải tiểu Nhan đang nhìn lén.
“Dì tiểu Nhan, dì đang nghe lén cục cưng gọi điện thoại sao?”
Nghe lén bị phát hiện, tiểu Nhan cảm thấy hơi ngại ngùng, nhưng chỉ có thể trách tính cảnh giác của cậu bé quá tốt, cô cẩn thận vậy nhưng cũng bị phát hiện.
“Đâu có.” Tiểu Nhan từ sau cửa đi ra, xấu hổ vẫy vẫy tay với bé Đậu Nành: ‘‘Dì chỉ đến hỏi con đã gọi điện báo cho mẹ con chưa thôi, không phải cố ý nghe lén con gọi điện thoại à.”
Nói xong, tiểu Nhan còn xoa xoa đầu bé Đậu Nành, cười tủm tỉm nhìn cậu bé.
Bé Đậu Nành chớp mắt nhìn cô một hồi: ‘‘Gạt người, dì tiểu Nhan chính là muốn nghe lén bé Đậu Nành nói chuyện điện thoại.”
Nụ cười trên mặt Tiểu Nhan cương cứng lại, sau đó cô dứt khoát thừa nhận: “Rồi, rồi, dì tiểu Nhan đang nghe lén con nói chuyện điện thoại, được chưa? Mẹ con kêu con chờ mẹ sao?”
Thấy cô hào phóng thừa nhận, bé Đậu Nành cũng không tiếp tục hỏi nữa, mà gật đầu.
Khóe miệng Tiểu Nhan hơi run: ‘‘Thật ra dì tiểu Nhan không phải cố ý nghe lén bé Đậu Nành nói chuyện điện thoại nhưng… Trước mặt cậu con, nhớ đừng để lộ chuyện mẹ con nha?”
“Vì sao à?” Đôi mắt đen láy của bé Đậu Nành khó hiểu nhìn tiểu Nhan.
Đối diện với đôi mắt trong veo này, tiểu Nhan thật sự không thể nói dối, chỉ có thể nhắm mắt, sau đó nhỏ tiếng nói: “Không nên hỏi quá nhiều, sau này sẽ giải thích với con, nhưng không phải bây giờ. Bé Đậu Nành, dì tiểu Nhan biết con không giống với những bạn nhỏ khác, cũng biết con rất thông minh, cho nên lúc này con nhất định phải đồng ý với dì tiểu Nhan được không? Chuyện này, để mẹ con chính mình xử lý.”
Nói xong, tiểu Nhan liền thành khẩn nhìn bé Đậu Nành.
Bé Đậu Nành cũng nhìn chằm chằm cô.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, bé Đậu Nành đột nhiên lắc đầu: ‘‘Nhưng, con cái gì cũng không biết, con có thể nói gì với cậu?”
“Sao con cái gì cũng không biết chứ, rõ ràng con với ba con…”
Nói tới đây, tiểu Nhan lập tức phản ứng lại đây, tiến lên ôm lấy bé Đậu Nành.
“Bé Đậu Nành, con thật sự quá thông minh, dì tiểu Nhan rất thích con.”
Nghe vậy, bé Đậu Nành tỏ vẻ chán ghét, sau đó giơ tay đẩy tiểu Nhan ra, hừ nói: “Bé Đậu Nành chỉ thích mẹ ~ dì tiểu Nhan rõ ràng càng thích cậu!”
Bị cậu bé nói ra chuyện trong lòng mình, tiểu Nhan chỉ có thể ngượng ngùng sờ sờ mũi, ho nhẹ một tiếng: ‘‘Được rồi, dù thích con hay thích cậu con hơn, đều không khác nhau mấy, dù sao đều là thích bé Đậu Nành, ai kêu ta bé Đậu Nành thông minh đáng yêu như vậy đâu?”
Bé Đậu Nành mới không để ý đến lời nịnh nọt của tiểu Nhan, bỏ điện thoại xuống chăm chú chờ mẹ mình đến.
Cũng không biết hôm qua mẹ với ba thế nào, sẽ không dễ tha thứ cho ba như vậyđi? Hừ, bé không đồng ý.
Ba đáng ghét, trước kia khi dễ mẹ như vậy, còn muốn mẹ nhanh tha thứ ba, đừng có mơ!
Lúc Hàn Minh Thư đi ra ngoài là do tài xế của biệt thự Hải Giang đưa cô đi, khi tới cửa khu nhà, Hàn Minh Thư liền kêu người đó quay về, mới đầu lái xe còn hơi lo lắng, kiên trì muốn đợi cô.
Rơi vào đường cùng, Hàn Minh Thư đành phải nói với lái xe, Dạ Âu Thần sẽ tới đón chính mình, lái xe mới hiểu ra, sau đó tự giác lái xe rời đi.
Chờ lái xe đi rồi, Hàn Minh Thư mới nhẹ nhàng thở ra, sau đó lên lầu.
Sau khi vào nhà, Hàn Minh Thư liền gọi bé Đậu Nành.
Nói xong, bé Đậu Nành ngẩng mặt lên, dáng vẻ tội nghiệp nhìn cô, biểu cảm giống như đang cần cô yêu thương.
Thấy bé Đậu Nành như vậy, Hàn Minh Thư vốn muốn dạy dỗ bé tiếp lại không nỡ tiếp tục.
Bé Đậu Nành giống như động vật nhỏ giơ tay ra chỉ vào tai mình, làm nũng: “Mẹ, đau “
Hàn Minh Thư theo bản năng bỏ tay ra, sau đó xoa lỗ tai cậu bé: “Rất đau à? Mẹ dùng sức quá s
ao?”
“Ừm!” Bé Đậu Nành uất ức bỉu môi, ánh mắt hơi ngập nước nhìn cô, ánh mắt này làm Hàn Minh Thư rất đau lòng.
“Được rồi, là mẹ sai rồi, đừng giận được không? Đi rửa mặt, sau đó đổi quần áo, chúng ta đi tới nhà cậu.”
Lúc này bé Đậu Nành mới ngoan ngoãn gật đầu: ‘‘Vậy mẹ chờ bé Đậu Nành một chút.”
Sau đó bé Đậu Nành xoay người đi lên lầu, lúc cậu bé chuẩn bị chạy thì Hàn Minh Thư lại la, nên đành phải chậm rãi đi lên lầu.
Đúng lúc tiểu Nhan đứng ở cầu thang, thấy hết cảnh vừa rồi, chờ bé Đậu Nành đi khỏi, cô mới đi tới nói.
“Bé Đậu Nành ngày càng giỏi ăn vạ tỏ vẻ đáng thương à.”
Hàn Minh Thư: “…”
Cô bất đắc dĩ liếc tiểu Nhan một cái, tuy cô biết bé Đậu Nành vừa rồi cố ý tỏ vẻ đáng thương với mình, nhưng ai biểu cậu bé là con cô? Con mình mà tất nhiên là phải cưng chiều.
“Hàn Đông đột nhiên gọi điện thoại kêu cậu về, chuyện gì a? Anh ấy không phải là đã biết chuyện của cậu và cậu Dạ đi?”
Nhắc tới chuyện này, vẻ mặt Hàn Minh Thư rất bình tĩnh, giống như hoàn toàn không lo lắng vậy.
Tiểu Nhan khó hiểu: “Sao cậu bình tĩnh vậy a? Đó là anh cậu đó, cậu không lo lắng sao?”
Hàn Minh Thư ngẩng mặt lên nhìn cô một cái, sau đó nhẹ giọng nói: “Tớ lo thì có ích gì sao? Dù sao chuyện này, anh ấy sớm muộn gì cũng phải biết, cho nên, biết sớm hay muộn, cũng không có gì khác nhau.”
Nghe vậy, tiểu Nhan cũng cảm thấy cô nói có lí.
Nếu Minh Thư và Dạ Âu Thần ở bên nhau, vậy Hàn Đông sớm muộn gì cũng biết chuyện, cho nên bây giờ biết, hay sau này biết… Giống như cũng không có gì khác nhau.
Nghĩ đến đây, tiểu Nhan gật đầu: “Vậy cậu đã nghĩ xong nên nói với anh cậu thế nào chưa?”
Nói thế nào?
Nghĩ tới mấy lời và yêu cầu hôm nay cô phải nói với Hàn Đông, Hàn Minh Thư liền cảm thấy lưng mình chảy mồ hôi lạnh, nhưng…Hình như cũng đã không có cách nào rồi.
Cô cười cười: “Đến lúc đó coi tình hình sao đi, nên làm thế nào thì làm thế đó.”