Bước chân của Lang An căng cứng trên mặt đất, không hiểu mà quay đầu lại nhìn về phía Dạ Âu Thần.

“Cậu Dạ?”

Dạ Âu Thần ngước mắt nhìn lên, ánh mắt lạnh như băng rơi ở trên mặt của Lang An, ánh mắt đó lạnh lẽo đến thấu xương, giống như là mặt hồ mùa đông.

“Tôi nói là muốn điều tra hả?”

Lang An lắc đầu.

“Vậy cậu tự quyết định làm cái gì?”

Đúng vậy đó, cậu Dạ đều không ra lệnh, vậy anh ta khẩn trương như vậy làm gì chứ? Lang An ho nhẹ một tiếng, vẫn cảm thấy vô cùng kinh ngạc: “Cậu Dạ, lúc nãy tôi nói đúng rồi à? Mợ chủ thật sự sinh cho cậu Dạ một đứa con trai, hơn nữa dáng dấp còn giống nhau như đúc, cho nên mấy ngày nay cậu Dạ mới có thể buồn rầu suy nghĩ xem tặng quà gì cho đứa nhỏ?”

Dạ Âu Thần không phản ứng lại anh ta, trong mắt của Lang An cái này biến thành chấp nhận, anh ta có chút bồi hồi, lại cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó, thế là tự nhủ: “Không đúng, cô ấy sinh con sao lại giống với cậu Dạ như đúc được chứ? Năm năm nay cậu Dạ đều chưa từng gặp mợ chủ, hơn nữa lúc mợ chủ bước chân vào nhà họ Dạ thì đã mang thai hơn một tháng rồi, trước đó... Hình như là cậu Dạ vẫn chưa kết hôn với cô ấy, chuyện này sao có thể..."

Càng nói Lang An càng cảm thấy đầu của mình càng mơ hồ.

Có chuyện gì vậy chứ?

Mợ chủ sinh con trai cho cậu Dạ? Cô ấy sinh lúc nào?

Nghĩ tới nghĩ lui, Lang An nghĩ mãi mà không hiểu.

Dạ Âu Thần ở một bên nghe vậy, khóe môi cong lên một nụ cười chế nhạo.

“Đúng vậy, ngay cả tôi cũng đoán không ra, thế mà bị cô ấy lừa gạt trong một khoảng thời gian dài như vậy.”

Lang An sờ sờ đầu: “Cậu Dạ sao... Đầu óc của tôi hình như là không đủ dùng, rốt cuộc là chuyện này như thế nào vậy?”

“Năm đó tôi đã kêu cậu đi tìm người phụ nữ ấy, có phải là cậu vẫn luôn không tìm được tung tích có đúng không?”

Dạ Âu Thần đột nhiên nói sang chuyện khác, làm Lang An càng nghĩ mãi không hiểu, nhưng mà cũng chỉ đành trả lời: “Là vẫn luôn không tìm thấy tung tích, việc này nhắc tới cũng thật kì quái, rõ ràng là một người phụ nữ, tôi phái nhiều người đi điều tra như vậy, có làm sao thì cũng phải tìm được chứ, nhưng mà... Hình như là người phụ nữ đã bốc hơi khỏi nhân gian, có làm như thế nào cũng tìm không được..."

Nói đến đây, Lang An bỗng dừng lại, anh ta bỗng nhiên nhìn về phía Dạ Âu Thần.

“Cậu Dạ, sẽ không phải người năm đó mà cậu Dạ muốn tìm... Lại chính là mợ chủ đó chứ?”

Nói cũng đã nói đến đây rồi, Lang An cảm thấy mình không cần phải tiếp tục hỏi cũng có thể xác định được.

Anh ta mở to mắt, vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi như cũ.

Năm đó cậu Dạ ra lệnh cho anh ta tìm người, anh ta đã bỏ ra bao nhiêu tinh lực và nhân lực, tìm hùng hùng hổ hổ, kết quả thì sao chứ?

Người lại dưới mí mắt của mình và Dạ Âu Thần, kết quả này bọn họ lại không hề biết, tìm kiếm gian khổ ở bên ngoài như thế, ai biết được người ta trong nhà.

“Trách không được..." Lang An sờ sờ đầu, lại bắt đầu lẩm bẩm lầu bầu.

“Cho nên lúc trước tôi tìm kiếm khổ cực như thế, vẫn luôn tìm mà không thấy là do... Người cậu Dạ muốn tìm vẫn đang ở trước mắt mình.”

Mà bọn họ lại không để ý đến, hoặc là nói căn bản không có hướng suy nghĩ này.

Lang An lại đột nhiên nghĩ đến cái gì đó: “Vậy lúc trước... Cậu Dạ nói là muốn phá đứa nhỏ trong bụng mợ chủ, chẳng phải là thiếu chút nữa đã..."

Nói đến đây, Lang An cảm thấy bầu không khí xung quanh trở nên không bình thường, anh ta đành phải nhanh chóng ngậm miệng lại không còn dám mở miệng nói tiếp nữa.

Nhớ đến cũng làm cho người ta hết hồn hết vía, nếu như lúc trước không phải cậu Dạ đột nhiên đau lòng mợ chủ nên không phá bỏ đứa bé đó.

Chắc có lẽ là hiện tại đã tự tay giết chết con mình rồi?

Nghĩ lại sau lưng đều đổ một trận mồ hôi lạnh.

“Cậu Dạ, vậy những năm nay chẳng phải mợ chủ đã chịu rất nhiều ấm ức à?”

“Ấm ức?” Dạ Âu Thần sửng sờ, lời nói của Lang An đã thành công để anh phải ngẩn người.

“Đúng vậy.” Lang An dùng sức gật đầu: “Nếu như năm đó mợ chủ mang thai chính là con của cậu Dạ, thế thì đứa bé trong bụng của cô ấy không phải là con hoang... Nhưng mà năm đó lúc cô ấy vừa gả vào nhà họ Dạ đã chịu rất nhiều ấm ức, lúc đó thái độ của cậu Dạ đối xử với cô ấy, chắc là anh vẫn còn nhớ rõ?”

Dạ Âu Thần thành công sửng sờ tại chỗ.

Cả nửa ngày, có lẽ là do thẹn quá hóa giận, anh đột nhiên lại nói một câu: “Cút!”

Lang An: “...”

Thấy biểu cảm của anh không đúng, Lang An chỉ có thể yên lặng xéo ra khỏi phòng họp.

Đợi sau khi tất cả mọi người đi rồi, trong phòng họp trống rỗng chỉ còn lại một mình Dạ Âu Thần, anh lùi ghế ra đằng sau, nhắm mắt lại.

Bắt đầu hồi tưởng lại chuyện vào năm năm trước.

Lúc đó Minh Thư vừa mới gả vào nhà họ Dạ, giấy đăng ký kết hôn đều là do ông cụ Dạ tìm người làm, hôn lễ được làm rất tùy ý, thật ra lúc ấy ông Dạ đã nghĩ là Dạ Âu Thần biết rồi.

Để một người tàn phế ngồi xe lăn như anh cưới đứa con gái của một công ty phá sản, chuyện này như đang tuyên bố với người ở Mạc Thành, Dạ Âu Thần cũng chỉ như thế, sẽ không được nhà họ Dạ coi trọng.

Đương nhiên Dạ Âu Thần biết rằng mặc dù ông Dạ đón anh trở về nhà họ Dạ, nhưng mà bởi vì đã hại chết mẹ của anh cho nên trong lòng vẫn luôn có quỷ, sợ anh biết chuyện này rồi có hận thù, cho nên đối với anh cũng luôn đề phòng, thậm chí còn tìm vợ để áp chế anh, có ý đồ kiềm anh lại.

Đáng tiếc ông Dạ lại nhìn trúng năng lực của anh, muốn lợi dụng anh quản lý tập đoàn Dạ thị, lại muốn chèn ép không cho anh ngóc đầu lên.

Đương nhiên là Dạ Âu Thần biết những chuyện này rất rõ ràng.

Sở dĩ năm đó lúc cô gả vào Dạ Âu Thần đã cảm cô và bọn người ông Dạ là cùng một phe, hơn nữa còn để anh phát hiện cô mang thai.

Chuyện này đối với Dạ Âu Thần mà nói đương nhiên là một chuyện cười lớn.

Cho nên anh cảm thấy người phụ nữ này đã ham mê hư vinh, vậy thì anh sẽ không để cho cô ta sống tốt hơn, cho nên gây khó xử cô đủ kiểu, muốn để cô biết khó mà lui.

Nhưng mà ai ngờ rằng...

Dạ Âu Thần đưa tay đè lên huyệt thái dương.

Nhớ lại những chuyện này, huyệt thái dương quả thật đang nhảy lên thình thịch.

Cho nên nói anh cảm thấy mình bị lừa gạt, đồng thời Minh Thư cũng chịu rất nhiều ấm ức?

...

Hàn Minh Thư xem hết bản thiết kế của Nhậm Hoa, thỏa mãn nhẹ gật đầu: “Cũng không tệ lắm, cô tiến bộ rất nhanh, tiếp tục cố gắng nha.”

Nhận được lời khẳng định của Hàn Minh Thư, trong lòng của Nhậm Hoa đương nhiên vui vẻ, hào hứng ôm bản thiết kế rời đi.

Lúc Tiểu Nhan bước vào nhìn thấy Hàn Minh Thư vẫn còn đang bận rộn, hơn nữa bộ dạng còn rất bình thường lại bắt đầu lo lắng.

Sau đó cô với Hàn Minh Thư nói vài vấn đề, Hàn Minh Thư đều phân tích rõ ràng, làm Tiểu Nhan không chỉ cảm thấy kinh ngạc.

“Minh Thư, cậu thật sự không có chuyện gì à?”

Tiểu Nhan lại nhịn không được mà hỏi một câu.

Hàn Minh Thư ngước mắt lên: “Tớ có thể có chuyện gì được chứ, công việc đến đâu rồi, suốt ngày trong đầu cậu đều đang suy nghĩ cái gì ấy?”

Bị cô chỉ trích như vậy, Tiểu Nhan nói không nên lời, nói thêm nữa ngược lại càng trông có vẻ như cô không nghiêm túc với công việc.

Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan đành phải ngậm miệng.

“Vậy tớ tiếp tục đi làm việc đây, tối nay tớ... Có thể đi đón Bé Đậu Nành tan học được không?”

Nghe nói vậy, Hàn Minh Thư sửng sổt một chút, ngược lại quên mất Tiểu Nhan đã xem Bé Đậu Nành giống như là quân sư tình yêu của mình.

Nhưng mà mấy ngày nay...

Cô suy nghĩ rồi lại nói: “Có lẽ là không tiện lắm đâu, hiện tại Bé Đậu Nành... Đi theo Dạ Âu Thần, chắc là Dạ Âu Thần đón thằng bé.”

“Nói không chừng sẽ không đâu?” Tiểu Nhan ôm chút ảo tưởng cuối cùng: “Dù sao thì tớ tan làm cũng rảnh lắm, nếu như cậu Dạ không đến đón thằng bé, vậy thì tớ sẽ mang Bé Đậu Nành đi.”

- ----------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play