Tảng đá lớn đặt trong lòng của Dạ Âu Thần rốt cuộc cũng đã được để xuống, Bé Đậu Nành lại nhỏ giọng hừ một tiếng, chỉ có một mình thằng bé mới nghe được.
Ba đều đã như vậy rồi thế mà mẹ lại còn nói chuyện thay ba.
Bé Đậu Nành có chút tức giận, nhỏ giọng nói: “Vậy chú ấy đối xử với mẹ có tốt không? Nếu như chú ấy đối xử với mẹ không tốt, Bé Đậu Nành cũng không có người ba này rồi..."
Nghe đến đó, Dạ Âu Thần cảm giác lòng mình lại bị treo lên, có chút đau đầu đưa tay nhéo nhéo mì tâm.
Cái thằng nhóc này...
Sao cứ cảm thấy nó gian xảo tinh nghịch, cứ luôn đang tìm phiền toái với mình?
Nhưng mà suy nghĩ lại thì cũng đúng thôi, nếu như anh là Bé Đậu Nành đối với một người đàn ông đột nhiên xuất hiện nói là ba ruột của mình, anh cũng sẽ phản kháng.
Dù sao thì trong năm năm quá khứ hoàn toàn chưa hoàn thành một nhiệm vụ nào hết, đột nhiên lại xuất hiện nói là ba thằng nhóc, này có làm như thế nào cũng không tin tưởng được.
Những thứ này... Cần phải có thời gian.
Nghĩ đến đây, trái tim của Dạ Âu Thần dần dần bình tĩnh lại.
“Mặc kệ con có muốn hay là không, đó cũng là ba của con.” Hàn Minh Thư thở dài nói khẽ: “Anh ấy đang ở bên cạnh hả?”
Bé Đậu Nành ra vẻ như không nhìn thấy Dạ Âu Thần, lắc đầu nói: “Không có ở đây đâu mẹ.”
“Vậy con nghe lời của mẹ đây.” Ánh mắt của Hàn Minh Thư dịu dàng nhìn con trai nhà mình, mỉm cười, giọng nói êm dịu: “Mặc kệ trước kia ba con ở đâu, nhưng mà bây giờ ba con đã xuất hiện, vậy đó chính là ba của con, cho dù con không muốn nhận ông ấy là ba của con thì ông ấy cũng là ba của con, cho nên... Chuyện này với chuyện con có nhận ông ấy hay không không có quan hệ gì với nhau. Hơn nữa, năm năm trong quá khứ... Có lẽ là mẹ đã làm sai một ít chuyện, chẳng qua bây giờ mẹ đã hiểu rồi, cho nên Bé Đậu Nành à... Coi như là con nể mặt mũi của mẹ đi, con không nên làm khó ba của con có được không?”
Lúc này Hàn Minh Thư đang nghĩ cái gì đây?
Thật ra thì cô có thể đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ cảm nhận lúc này của Dạ Âu Thần, nếu như đổi lại là cô có lẽ cô cũng sẽ không chịu đựng được.
Đặc biệt là hai vấn đề cuối cùng, đó là chuyện mà Dạ Âu Thần vô cùng để ý.
Cũng chính là Dạ Y Viễn, mặc dù anh không nói là mình hận Dạ Y Viễn ở trước mặt Hàn Minh Thư.
Nhưng mà một người đã phá hủy hạnh phúc gia đình mình, đối với Dạ Y Viễn, sao anh không có hận được chứ?
Loại cảm giác bị kẻ thứ ba phá hoại Hàn Minh Thư cũng đã từng trải nghiệm, năm đó không phải giữa cô và Lâm Tuấn cũng đã bị bên thứ bà chen chân vào à?
Nếu đổi lại là cô cô cũng sẽ ghét.
Cho nên cô vẫn có thể hiểu được tâm trạng của Dạ Âu Thần.
Bé Đậu Nành bĩu môi bất mãn nói: “Mẹ ơi, mẹ suy nghĩ cho ông ấy như vậy, ông ấy có biết không?”
Lời nói này là cố ý nói cho Dạ Âu Thần đang đứng trong góc nhỏ nghe được, Dạ Âu Thần sờ sờ cằm, cảm thấy hình tượng của mình ở trước mặt của con trai bỗng nhiên bị sụp đổ.
Vốn dĩ thằng nhóc này còn đang ghi hận anh, bây giờ anh lại dẫn thằng nhóc ra ngoài nhưng mà lại không dẫn mẹ nó theo, chắc chắn là Bé Đậu Nành lại càng ghi hận anh, hơn nữa.
Đôi môi mỏng của Dạ Âu Thần cử động, bỗng nhiên có chút xấu hổ.
Mà Hàn Minh Thư ở bên kia thì lại cười nhạt một tiếng: “Được rồi, con nít không được hỏi quá nhiều chuyện của người lớn, nên làm như thế nào trong lòng của mẹ tự có tính toán, ngày mai con nhớ kỹ là hãy để ba con đưa con đến trường học, mẹ sẽ đưa cặp sách của con đến trường học giúp cho con, có biết chưa hả?”
“Dạ.” Bé Đậu Nành nhẹ gật đầu, vẫn vô cùng đau lòng mà nhìn mẹ mình.
“Thời gian không còn sớm nữa, con đi ngủ sớm đi, đừng để ngày mai đến trường học lại buồn ngủ.”
“Mẹ ngủ ngon, chụt chụt.”
Bé Đậu Nành lại làm hành động hôn màn hình, sau đó mới tắt cuộc trò chuyện video.
Sau khi tắt điện thoại di động, Bé Đậu Nành nằm co người trên ghế sofa, nhỏ giọng nói: “Hừ, người mẹ ngốc.”
Dạ Âu Thần đứng ở bên ngoài nghe thấy như vậy, cảm giác trái tim đau nhói một cái, anh không bước vào trong mà là tìm một người giúp việc đi vào chăm sóc cho Bé Đậu Nành, sau đó tự mình trở về thư phòng.
Sau khi trở về thư phòng, Dạ Âu Thần vô thức muốn gọi điện thoại cho Lang An.
Nhưng mà lúc muốn lấy điện thoại di động ra anh mới giật mình nhớ đến điện thoại của mình vẫn còn đang ở trong tay của thằng nhóc ấy, rơi vào đường cùng, Dạ Âu Thần đành phải lấy ra điện thoại dự bị bỏ trong ngăn kéo, điện thoại được kết nối.
Anh lại nghĩ đến cái gì đó, lập tức dập máy.
Nếu như lúc này lại điều tra thằng bé, vậy có phải là anh sẽ trở thành một người thất hứa?
Nghĩ đến đây, Dạ Âu Thần để điện thoại di động xuống.
Thôi bỏ đi.
...
Ngày hôm sau, Hàn Minh Thư thức dậy từ sáng sớm, sau đó đánh răng rửa mặt rồi đi xuống lầu làm điểm tâm sáng.
Sau khi Tiểu Nhan đi xuống lầu liền phát hiện Hàn Minh Thư đã làm thức ăn sáng xong rồi, cô kinh ngạc không chịu nổi: “Sao cậu lại dậy sớm như thế?”
Hàn Minh Thư ngước mắt lên nở nụ cười với cô: “Vậy mà sớm gì chứ, đã sắp đến giờ đi làm rồi kìa, còn không nhanh ăn cái gì đi?”
Lúc này Tiểu Nhan mới ngồi xuống ăn.
Sau khi ăn xong Tiểu Nhan thấy Hàn Minh Thư trực tiếp đi lên trên lầu, đợi sau khi cô ăn xong chuẩn bị rửa tay thì lại phát hiện Hàn Minh Thư đã chuẩn bị hoàn tất, trong tay mang theo cặp sách của Bé Đậu Nành chuẩn bị đi ra ngoài.
“Tớ cần phải đến trường học một chuyến, một lát nữa cậu đi xe buýt tới công ty đi nha.”
Tiểu Nhan lập tức mang theo vẻ mặt cầu xin: “Không phải đó chứ, đã bao lâu rồi hai chúng ta chưa đi làm cùng nhau, thế mà cậu lại không chịu đợi tớ?”
Hàn Minh Thư bất đắc dĩ nói: “Vậy tớ cho cậu năm phút, trang điểm với mặc quần áo, cậu có thể làm được không?”
Năm phút hả? Cô trang điểm cũng không đủ, Tiểu Nhan lắc đầu từ chối: “Thôi bỏ đi, tớ vẫn nên chen chúc trên xe buýt là được rồi... Ngày hôm nay... Cậu không sao đó chứ?”
“Hả, tớ có thể có chuyện gì?”
Tiểu Nhan chớp chớp mắt: “Nhìn tâm trạng của cậu có vẻ như là không tệ lắm?”
“Chẳng lẽ là tâm trạng của tớ nên không tốt hả?”
Cũng không phải là như vậy, ngày hôm qua Bé Đậu Nành đã bị Dạ Âu Thần mang đi rồi, nhưng mà cô thì lại ở đây, thấy như thế nào cũng không thích hợp.
Nhưng mà Minh Thư thế mà sáng sớm đã nấu thức ăn sáng, còn chuẩn bị tất cả thích hợp như thế, lại càng bình thường cho nên mới mang đến cho cô một loại cảm giác không bình thường.
“Được rồi, tớ đi trước đây.”
Không đợi cô kịp phản ứng, Hàn Minh Thư đã mang theo túi xách đi khỏi.
Chờ sau khi Hàn Minh Thư đi rồi, Tiểu Nhan đưa tay vuốt vuốt đầu của mình, sau đó mới đi lên lầu một lần nữa.
Hàn Minh Thư đến trường học rất sớm, sau khi đưa cặp sách của Bé Đậu Nành xong thì cô trực tiếp tới công ty, đại khái là bởi vì cô sợ cho nên cô không muốn nhìn thấy Dạ Âu Thần và Bé Đậu Nành.
Cảnh tượng vào ngày hôm qua cô không muốn phải trải qua lần thứ hai.
Cô cũng không có dũng khí để nói gì với Dạ Âu Thần, cô thật sự là một người vô cùng yếu đuối, đứng trước tình cảm, nếu như Dạ Âu Thần nói với cô một lời nói không xác định, cô cảm thấy có lẽ là mình... Sẽ không tiếp tục kiên trì được nữa.
Đoạn tình cảm này vốn như bước trên một tấm băng mỏng.
Dạ Âu Thần đưa Bé Đậu Nành đi học, thức dậy từ sớm, sau khi anh đưa Bé Đậu Nành đến cổng trường, trong tay của giáo viên còn mang theo cặp sách của Bé Đậu Nành, vừa mới nói lời chào với đồng nghiệp chuẩn bị đi vào trong, đúng lúc nhìn thấy Bé Đậu Nành tới.
Nhưng mà làm cho giáo viên kinh ngạc đó chính là người đàn ông đưa Bé Đậu Nành đến đi học thế mà lại có dáng dấp giống nhau như đúc.
Giáo viên trong trường đều chưa từng nhìn thấy ba của Bé Đậu Nành, cho nên tất cả mọi người đều rất tò mò, có điều bởi vì cậu của Bé Đậu Nành là người nhà họ Hàn, cho nên bọn họ cũng chỉ dám âm thầm lặng lẽ thảo luận một chút, bây giờ nhìn thấy Dạ Âu Thần, mấy giáo viên đều sợ đến ngây người.
- ----------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT