*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trong căn phòng im lặng, nếu như lúc này có cái kim rơi xuống đất đoán chừng cũng có thể nghe thấy được âm thanh.
Hàn Minh Thư một thân một mình ngồi trên ghế sa lông, ngồi co quắp ở nơi đó giống như chết rồi, không có âm thanh vang lên.
Tiểu Nhan ngồi ở một bên, ánh mắt và biểu cảm trông rất phức tạp.
Minh Thư không nói lời nào, cô cũng không dám tùy tiện mở miệng nói, sợ là mình mở miệng sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc của cô.
Không biết tình huống ở dưới lầu như thế nào rồi, nhưng mà từ hồi nãy đến bây giờ đã trôi qua rất lâu, bọn họ ngồi nơi đây cũng không nghe thấy có âm thanh khả nghi gì, muốn đi nhìn xem nhưng mà sợ lại gặp phải chuyện gì đó.
Cho nên có thể nói thời gian bây giờ là khổ sở nhất.
Từng giây từng phút trôi qua, Tiểu Nhan ngồi im bất động, lúc cảm thấy tay chân của mình sắp cứng đơ, rốt cuộc cô cũng nhịn không được mà đứng dậy.
“Nếu không thì để tớ đi xuống dưới nhìn thử xem sao.”
Cô vừa mới đi được hai bước liền nghe thấy Hàn Minh Thư nhẹ giọng mở miệng nói.
“Không được đi.”
“Minh Thư?” Ánh mắt của Tiểu Nhan kinh ngạc nhìn về phía cô: “Hiện tại người đang tò mò nhất chắc chắn là cậu, chúng ta đi lên cũng đã được một lúc rồi, cậu không biết bọn họ đang giải quyết đến đâu rồi ư?”
Hàn Minh Thư không nói chuyện, chỉ là nhẹ nhàng lắc đầu.
Thật ra thì không cần phải nghĩ cô cũng đoán được bọn họ ở với nhau như thế nào, gương mặt của Bé Đậu Nành giống với Dạ Âu Thần như thế, dựa theo tính cách của Dạ Âu Thần, sao anh lại có thể đoán không ra.
Cô chỉ là đang đợi sau khi Dạ Âu Thần đoán được sự thật thì sẽ đối xử với cô như thế nào.
Sự thật này cô giấu diếm anh ròng rã năm năm trời rồi.
Có khi nào lúc này anh sẽ giận cô? Ghét cô? Hận cô?
Nhìn thấy cô vẫn không động đậy như cũ, Tiểu Nhan cắn răng: “Để tớ đi xuống dưới nhìn xem, cậu đừng có ngăn cản tới.”
“Tiểu Nhan!”
Hàn Minh Thư lớn tiếng gọi cô lại, bước chân của Tiểu Nhan dừng lại, quay đầu nhìn về phía cô., “Thời gian không còn sớm nữa, tự cậu đi về phòng của cậu đi, đắp mặt nạ, sau đó tắm rửa đi ngủ, không cần phải quan tâm chuyện bên này.”
“Nhưng mà cậu…”
“Yên tâm đi, tự tớ có tính toán, tớ biết nên xử lý như thế nào.”
“Minh Thư!”
“Về đi, giọng điệu của Hàn Minh Thư trở nên nghiêm túc, nhìn Tiểu Nhan giống như là người lớn trong nhà.
Sau khi cô nói xong thì bên ngoài không có câu trả lời, Hàn Minh Thư cho là Tiểu Nhan đã đi rồi, suy nghĩ lại thì lại cảm thấy không đúng. Lúc nãy cô đang nổi giận, Tiểu Nhan biết tính tình của cô, chắc là lúc là sẽ không quay lại đâu.
Vậy âm thanh lúc nãy ở cửa là cái gì?
Hàn Minh Thư dừng lại một chút, mở to mắt sau đó nhìn sang phía cửa.
Một bóng dáng cao lớn thon dài đứng cạnh cửa, ánh mắt lạnh băng nhìn cô.
Dạ Âu Thần…
Nhìn thấy Dạ Âu Thần, đôi môi của Hàn Minh Thư khẽ động, vô thức ngồi thẳng dậy trên ghế sofa, sau đó cứ ngồi đó mà nhìn anh.
Ánh mắt của hai người đối diện nhau trong không khí, cả hai đều không mở miệng nói câu nào.
Nhưng mà Hàn Minh Thư có thể nhìn ra được ánh mắt của Dạ Âu Thần so với trước đó không giống nhau, trong đôi mắt màu mực có cảm giác nhẫn nhịn thất vọng, đủ loại cảm xúc đan xen với nhau.
Hàn Minh Thư nhìn thấy ánh mắt này, cô âm thầm kinh hãi, nhưng mà bề ngoài lại giả vờ như đang bình tĩnh, cô kéo môi nở nụ cười, động tác có chút máy móc, đứng dậy từ trên ghế sofa đi về phía Dạ Âu Thần.
Cô đi đến trước mặt anh, mắt của Dạ Âu Thần vẫn còn đang nhìn về phía trước, cứ giống như là lúc nãy không đối mắt với cô.
Trong lòng của Hàn Minh Thư có chút khổ sở, nhưng mà vẫn mở miệng cười hỏi: “Bé Đậu Nành vẫn còn đang ở dưới lầu hả, để em đi xem thằng bé một chút.”
Nói xong, cô giống như là một tướng quân bại chiến bị đánh tơi bời muốn chạy đi.
Lúc đi ngang qua bên cạnh anh, Dạ Âu Thần đột nhiên lại giơ tay lên chặn đường đi của cô lại.
Nhìn đôi tay trước mắt, Hàn Minh Thư chỉ có thể đứng nguyên tại chỗ im lặng chờ đợi.
“Đây chính là lý do mà em ba lần bốn được từ chối không cho anh gặp thằng bé?”
Cũng không biết là chờ đợi trong bao lâu, rốt cuộc Dạ Âu Thần cũng đã mở miệng, giọng nói của anh trầm thấp mang theo một tia khàn khàn, nói ra vô cùng khó khăn.
Trong lòng của Hàn Minh Thư phát khổ, mấp máy môi không trả lời.
“Em đã sớm biết rồi?”
Lại là một vấn đề như bom nổ, Hàn Minh Thư căn bản không có chỗ để trốn.
“Lúc ở nước ngoài, lúc em hỏi anh những câu hỏi đó, em đang thử thăm dò anh?”
“Lúc đó em đã biết rồi?”
Hàn Minh Thư cắn môi, vẫn không lên tiếng, thậm chí cô đứng ở nơi đó mà không cử động một cái nào.
“Ha…” Dạ Âu Thần bật cười một tiếng, giọng cười mang theo sự mỉa mai và chế giễu nồng đậm: “Em không cho anh điều tra em, anh đồng ý, hóa ra đó chính là nguyên nhân, năm năm trời, em giấu giếm anh ròng rã năm năm, đến bây giờ mà em… Vẫn còn dự định tiếp tục giấu giếm?”
Dạ Âu Thần đột nhiên nắm chặt lấy cổ tay của cô, sức lực lớn đến nỗi sắp bẻ gãy tay cô, Hàn Minh Thư bị đau kêu lên một tiếng, lại bị anh đặt lên vách tường lạnh như băng ở bên cạnh.
“Chơi đùa vui lắm hả? Tất cả mọi người đều biết duy nhất chỉ có anh giống như là một kẻ ngu bị giấu diếm?”
“Không phải như vậy!”
“Không phải như vậy? Anh bị em che mắt ròng rã năm năm, có phải nếu như anh không tìm em thì em mãi mãi cũng không muốn nhìn thấy anh, mang theo con của anh trốn tránh cả một đời, sau đó anh cũng sẽ bị giấu cả một đời?”
Dạ Âu Thần trước mắt dường như trở nên không có lý trí, thật ra Hàn Minh Thư có thể hiểu được, trước khi chưa làm hòa với anh cô cũng đã từng lo lắng Dạ Âu Thần sẽ mang con đi, nhưng mà sau khi đã làm hòa với anh, cô lại bắt đầu lo lắng Dạ Âu Thần sẽ thất vọng và tức giận.
Quả nhiên anh thật sự thất vọng.
Hàn Minh Thư nhìn người đang đứng trước mắt, tay bị anh bóp chặt rất đau, cô muốn giải thích với anh nhưng mà chỉ có thể nói: “Đau quá, trước tiên anh buông em ra đi, em…”
“Em cũng biết đau nữa à?” Dạ Âu Thần tự giễu lên tiếng: “Vậy em cảm thấy anh thì sao?”
Hàn Minh Thư nhíu đôi mi thanh tú: “Em biết là bây giờ trong lòng anh không dễ chịu, nhưng mà em cũng không phải là cố ý muốn giấu anh, trước tiên anh buông em ra đi, để em giải thích với anh có được không?”
Dạ Âu Thần im lặng, không từ chối, nhưng mà cũng không đồng ý, chỉ là dùng cặp mắt đen nhánh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô.
Thật lâu sau, anh mới chậm rãi buông tay ra, sau khi Hàn Minh Thư nhận được tự do, xoay cổ tay đau nhức của mình, cắn môi, ngước mắt lên nhìn về phía Dạ Âu Thần.
“Hiện tại anh có một vấn đề muốn biết.”
“Anh nói đi.”
“Hàn Đông và Dạ Y Viễn đều biết chuyện này?”
Nghe nói vậy, trong lòng của Hàn Minh Thư lộp bộp một trận, trong lòng kinh ngạc tại sao Dạ Âu Thần lại đột nhiên hỏi như thế, cô nhanh chóng phản ứng lại.
Anh đang phân cao thấp với Dạ Y Viễn à?
Cô nhìn Dạ Âu Thần, ánh mắt có chút do dự.
Một lát sau cô mới nhỏ giọng mở miệng nói.
“Em không muốn lừa dối anh.”
“Nói trắng ra, Dạ Y Viễn… Cũng đã biết.”