Quá rõ ràng.
Hàn Minh Thư sờ lên dấu vết này, khi muốn lấy phấn trang điểm ra che lại thì nhận ra lúc đi ra ngoài căn bản mình không cầm theo túi, chỉ có một cái điện thoại di động trên tay.
“Túi xách của tôi đâu?”
“Có lẽ là ở trong nhà.” Dạ Âu Thần đáp lại có một câu, trên môi nở nụ cười hài lòng.
Hàn Minh Thư sờ dấu vết suy nghĩ một chút, sau đó chợt đưa mắt nhìn sang phía Dạ Âu Thần.
“Anh cố ý?”
“Em là người phụ nữ của tôi, tôi để lại dấu vết trên cơ thể người phụ nữ của tôi thì có vấn đề gì?” Dạ Âu Thần nói, giọng điệu đột nhiên chìm xuống một chút: “Như vậy thì những người khác mới không ngấp nghé em, em bây giờ là mợ Dạ.”
Hàn Minh Thư: “…tôi không phải, tôi chưa đăng ký kết hôn với anh, cũng chưa cử hành hôn lễ cùng anh.”
Giống như là bị cô chặn họng, Dạ Âu Thần đột nhiên im lặng.
Cảm nhận được sự im lặng của anh, lúc đầu Hàn Minh Thư cho là có thể nghe được điều gì đó từ miệng anh nhưng đợi một hồi lâu anh vẫn không hề nói gì thêm.
Cô có chút thất vọng, lúc đầu cho là Dạ Âu Thần sẽ nói lập tức dẫn em đi đăng ký, hoặc là bù hôn lễ cho cô hay cầu hôn các loại.
Thế nhưng… không ngờ là không có cái gì cả.
Là cô suy nghĩ nhiều quá sao? Dù sao trước đây hai người cũng kết hôn rồi.
Nghĩ vậy Hàn Minh Thư thở dài trong lòng.
Được rồi cô vẫn đừng nên so đo nhiều quá, tấm lòng của anh đối với mình sao mình thấy mà không hiểu chứ? Chỉ cần hai người thật lòng thích nhau thì những thứ khác đều không quan trọng.
Bây giờ điều cô nên buồn là dấu vết trên cổ này.
Không có gì để che đậy, lát nữa chắc chắn sẽ bị người ta nhìn thấy.
Cô phải làm sao đây?
Suy tư thật lâu, Hàn Minh Thư dứt khoát trực tiếp đưa tay thả mái tóc dài được buộc đằng sau ra, tóc đen xõa xuống phủ trên vai, vừa đúng che được dấu vết màu hồng đó.
Dạ Âu Thần liếc qua: “Che đi làm gì?”
Hàn Minh Thư không để ý tới anh mà quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, đều tại tên thủ phạm này thì mình mới phiền phức như vậy.
Thấy cô ghé vào bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, dáng vẻ cô gái nhỏ tức giận, ý cười trong mắt Dạ Âu Thần lại sâu hơn một chút.
“Lúc nào…dẫn tôi đi gặp con của chúng ta?”
“Còn chưa gặp thế mà anh đã gọi con rồi à? Đến lúc đó nó có bằng lòng nhận anh hay không vẫn là ẩn số.” Hàn Minh Thư tức giận trả lời một câu.
Nghe nói vậy Dạ Âu Thần nhíu mày.
Đây cũng là một vấn đề, dù sao trước đây mình cũng chưa từng gặp cậu bé ấy, nó có bằng lòng nhận mình làm ba hay không đúng là ẩn số.
Nếu như bằng lòng thì đó chính là tất cả đều vui vẻ.
Nhưng nếu như…nó không bằng lòng thì sao đây? .
Truyện Võng Du“Không muốn nhận cũng phải nhận, dù sao em cũng chỉ có một người đàn ông là tôi.”
Hàn Minh Thư: “…”
“Luôn có cách để nó nhận tôi.”
Hàn Minh Thư: “Tôi, tôi vẫn chưa suy nghĩ kỹ, anh chờ một chút đi.”
Cô vẫn có chút thấp thỏm, đặc biệt là sau khi về nước cô càng căng thẳng hơn, trong lòng có một chút chờ mong, hưng phấn nhưng lại có chút sợ hãi.
Cô đang nghĩ nếu để cho ba con họ gặp mặt nhau nói chuyện thì mình có cần phải chuẩn bị nghi lễ gì không? Hay là mình phải tổ chức cái gì?
Nghĩ tới nghĩ lui lại cảm thấy giống như không thỏa đáng lắm.
Hàn Minh Thư vuốt mi tâm, cảm thấy đầu hơi đau.
Vẫn nên để lát nữa sau khi đến công ty có thời gian thì thảo luận với Tiểu Nhan một chút xem.
Sau khi nghĩ như vậy, tự nhiên Hàn Minh Thư thả lỏng không ít, tâm sự cũng không nặng nề như vậy nữa.
Ăn cơm xong Dạ Âu Thần đưa cô đến dưới cao ốc của công ty, trước khi xuống xe, anh ở sau lưng nói.
“Lúc nào suy nghĩ kỹ nhớ nói cho tôi biết, nhưng…đừng để tôi chờ quá lâu, nhiều nhất tôi cũng chỉ có thể đợi thêm ba ngày.”
Hàn Minh Thư: “…Tôi biết rồi, anh yên tâm đi.”
Sau đó cô bước nhanh rời đi, Hoàn toàn không dám đối diện với ánh mắt sáng rực như áp bức của Dạ Âu Thần.
Sau khi đi vào thang máy, cuối cùng cũng không thấy ánh mắt nóng rực ấy nữa Hàn Minh Thư mới thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù đã ở bên anh, chuyện gì cũng đã làm thế nhưng mỗi lần ánh mắt nóng rực của Dạ Âu Thần bao giờ cũng nhìn cô chằm chằm đến mức toàn thân cô không được tự nhiên.
Hình dung như thế nào đây? Giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô ngay tại chỗ.
Cô đưa tay phe phẩy cổ mình, cố gắng làm cho bớt nóng.
Mấy ngày không đến công ty, Hàn Minh Thư luôn cảm thấy có chút chột dạ, may mắn chính là lúc đi trong thang máy không gặp phải người khác, cho đến khi đến phòng làm việc mới nhìn thấy Tiểu Nhan bận tối mắt tối mũi.
“Cái gì cái gì? Cô miêu tả tôi không rõ lắm, có thể phiền cô lặp lại lần nữa không? Nếu không như vậy đi cô Hạ, buổi chiều cô trực tiếp tới công ty của chúng tôi gặp mặt nói chuyện có được không? Cô yên tâm, giá cả kiểu dáng và chất liệu cô thích chúng tôi đều sẽ tính ra cho cô.”
“Đúng đúng đúng, tuyệt đối không có vấn đề.”
“Được, cảm ơn đã hiểu, vậy tôi cúp trước nhé, hẹn gặp lại.”
Sau khi Tiểu Nhan treo cuộc điện thoại này thì lại nhận một cuộc khác, Hàn Minh Thư đứng nhìn dáng vẻ tay chân bận rộn của cô ấy mơ hồ cảm thấy có chút buồn cười, thế là khoanh tay trước ngực đứng ở cửa nhìn liên tục.
Cho đến tận khi Tiểu Nhận làm xong, đi qua đi lại rồi đột nhiên phát hiện hình như ở cửa có thêm một hình bóng thì cô mới liếc nhìn về phía bên này.
Nhưng mà chỉ một chút cô đã thu tầm mắt về, thế nhưng chẳng bao lâu sau cô lại nghiêng đầu qua.
“Minh Thư?”
Hàn Minh Thư nở nụ cười nhàn nhạt trên môi, khẽ gật đầu với cô.
“Bà mẹ nó, cậu muốn hù chết người à? Đột nhiên đứng ở chỗ này mà không nói gì. Cậu tới từ lúc nào?”
Hàn Minh Thư khẽ mỉm cười nói: “Tới một hồi rồi, nhìn cậu say mê bận rộn cho nên không đành lòng quấy rầy cậu.”
“…Tớ chết mất, tớ say mê bận rộn ở đâu? Tớ căn bản là đang bận rộn công việc có được hay không? Trái lại cậu rất được, tới cũng không giúp đỡ, thế mà đứng ở đó nhìn tớ làm việc.”
“Được rồi.” Hàn Minh Thư cười đi vào, an ủi: “Đây không phải sợ cắt ngang công việc của cậu sao? Cho nên mới không lên tiếng nha, hai ngày nay thế nào?”
“Người tới công ty ký hợp đồng càng ngày càng nhiều, có lẽ là công lao của bữa tiệc lúc trước, rất nhiều người nghe tiếng tăm nên tới, sau đó cũng có khách quen giới thiệu tới. Tớ cảm thấy…tiếp tục như vậy nữa thì cậu phải tìm thêm một trợ lý, một mình tớ sắp chết mất.”
Hàn Minh Thư mím đôi môi đỏ mọng, suy nghĩ một chút rồi nói thẳng: “Nếu không thì cậu tìm trợ lý cho cậu đi, có thể giúp đỡ cậu.”
“Có ý gì?” Tiểu Nhan chớp mắt mấy cái, đứng lại ở trước mặt cô: “Không phải cậu muốn chạy cùng Tổng giám đốc Dạ, bỏ tớ và công ty không thèm để ý chứ?”
Hàn Minh Thư nghe nói vậy thì nhịn không được đưa tay dí vào trán của cô.
“Cậu đang suy nghĩ vớ vẩn cái gì đấy cậu? Cậu mời một người trợ lý về giúp đỡ cậu, sau này cậu xử lý công việc không phải nhẹ nhàng hơn nhiều sao?”
“Nói thì nói như vậy, nhưng tớ vốn chính là trợ lý của cậu, còn tìm trợ lý làm gì?”
Hàn Minh Thư khẽ mỉm cười một cái: “Vậy tớ thăng chức cho cậu nhé? Hiện tại công ty của chúng ta vận hành khá ổn rồi, cho cậu làm quản lý nhé?”
Nghe nói vậy Tiểu Nhan hơi biến sắc: “Quản lý? Tớ, tớ tớ còn chưa kịp…”
“Cậu giúp đỡ tớ nhiều năm như vậy, tớ tin tưởng năng lực của cậu, sau này cậu chính là Phó tổng giám đốc công ty, trừ tớ ra, những chuyện khác cậu cũng có quyền hỏi đến. Mặt khác, làm quản lý nhưng chuyện theo đuổi anh trai tớ cũng không nên tụt xuống nha.”