Tiểu Nhan vừa nghe, lập tức biến sắc.

“Bé đậu nành, đây không giống chúng ta đã nói nha? Lúc trước không phải con đã đồng ý rồi sao, giờ con đổi ý?”

“Nhưng, con có thể nói với cậu, con muốn ăn tôm hùm ở chỗ nào, để cậu dắt con đi nha.”

Nghe vậy, hai mắt tiểu Nhan sáng lên, cô dùng sức ôm lấy vai bé đậu nành, cảm động đến rơi nước mắt: “Bé đậu nành, con thật là bé ngoan của di tiểu Nhan, sau này con muốn ăn cái gì đi tiểu Nhan đều làm cho con!”

Bé đậu nành chớp mắt, cảm thấy chính mình được hời rồi.

Lúc Hàn Minh Thư tỉnh lại đã là giữa trưa, mặt trời chói chang nhô lên cao, dù có bức màn che, nhưng trong phòng vẫn rất sáng.

Cô liếc mắt nhìn hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh, nhớ tới mấy lời đêm qua Dạ Âu Thần nói với mình.

Vừa nghĩ, cô vừa chầm chậm bò dậy.

Nơi này hẳn là không phải khách sạn, giống như nhà ở, chẳng qua là rất lạ, hơn nữa chung quanh cũng không có tiếng sóng, có lẽ không phải là biệt thự Hải Giang.

Vậy đây là đâu?

Hàn Minh Thư xốc chắn đứng dậy, bốn phía im ắng, cô thấy di động của mình được đặt trên bàn.

Hàn Minh Thư đi qua lấy điện thoại lại, thấy Dạ Âu Thần gửi tin nhắn messenger cho cô.

“Thức rồi nhìn thấy tin này thì đi vào nhà tắm rửa mặt, đồ dùng tôi đã chuẩn bị rồi, có đồ trong tủ quần áo, sau đó chờ tôi về, trưa cùng nhau ăn cơm.”

Hàn Minh Thư ngây ngẩn một hồi rồi mới vào nhà tắm, thật sự phát hiện đồ dùng đều chuẩn bị hết rồi, cô bỏ điện thoại sang một bên, đánh răng rửa mặt.

Sau đó cô ngớ người khi thấy mấy cái ly đánh răng trên giá.

Đó là một bộ.

Nhưng lại là ba cái, hai cái lớn, một cái nhỏ.

Giống như là cố ý vì cô và bé đậu nành chuẩn bị váy, ly đánh răng cho một nhà ba người,

Không biết vì cái gì, thấy như vậy, Hàn Minh Thư lại cảm thấy ấm áp trong lòng.

Cô mở camera, sau đó chỉnh nét và bộ lọc màu rồi chụp cảnh này lại, lát sau khi cô xem ảnh chụp thì cười ngây ngô.

Đợi đến khi cô ra khỏi phòng tắm đã là mười mấy phút sau, cô nghe lời đi tới trước tủ quần áo, mở ra rồi mới phát hiện bên trong toàn là đồ nữ, áo rồi quần, đầm rồi váy, phụ kiện cũng đầy đủ.

Mấy thứ này… anh chuẩn bị khi nào chứ?

Nhìn một hồi Hàn Minh Thư cuối cùng cũng chọn mặc một bộ đồ mặc thường ngày, sau đó ngồi xuống gửi tin nhắn cho Dạ Âu Thần.

“Giờ còn sớm, hay tôi về trước? Không chờ anh nữa?”

Tập đoàn Dạ thị

Dạ Âu Thần đang ngồi ở vị trí chủ trì trong cuộc họp, nhìn mấy cổ đông tranh giành tới đỏ mặt tía tai, nhưng vẻ mặt anh vẫn rất

bình thản.

Điện thoại trong túi rung một cái, ánh mắt Dạ Âu Thần thay đổi, lập tức lấy điện thoại ra.

Tuy nói quy định khi họp không thể nghe điện thoại xem tin nhắn là do anh lập ra, nhưng bây giờ điện thoại rung, anh liền nghĩ tới Minh Thư đang ngủ ở nhà.

Sợ bỏ qua tin nhắn cô gửi, Dạ Âu Thần lấy điện thoại ra thì thấy tin nhắn messenger, anh cười, ấn tay vào mở màn hình, nhìn thấy tin của Hàn Minh Thư nói không đợi anh.

Vẻ mặt rạng rỡ của Dạ Âu Thần liền thay đổi, mặc kệ là vẫn đang họp, liền trực tiếp gọi cho Hàn Minh Thư.

Hàn Minh Thư gửi tin nhắn xong thì cất điện thoại đi, cô nghĩ lúc này Dạ Âu Thần đang đi làm sẽ không trả lời tin nhắn nhanh vậy

Nhưng ai ngờ, tin tức vừa mới gửi đi, Dạ Âu Thần liền gọi điện thoại lại.

Như quỷ ám vậy…

Hàn Minh Thư nghe điện thoại: “Alo?”

“Em không đợi tôi thì tính làm gì?”

Giọng nam trầm thấp đột ngột vang lên, anh nhỏ tiếng nói, vốn dĩ tiếng nhỏ như vậy nên bị tiếng tranh cãi của mấy cổ đông che lấp.

Nhưng giọng của Dạ Âu Thần họ biết rất rõ, đặc biệt là lúc anh hạ giọng nói chuyện, ngày thường lúc anh hạ giọng cũng là lúc tức giận, cho nên mọi người đặc biệt mẫn cảm với âm thanh này.

Dù Dạ Âu Thần nhỏ tiếng, những mấy người cổ đông vội quay sang nhìn anh.

Muốn biết anh có phải có ý kiến gì không.

Nhưng mà bọn họ lại thấy Dạ Âu Thần nói chuyện điện thoại?

Chuyện gì đây?

Không phải quy định lúc họp không thể nghe điện thoại sao? Dạ tổng sao vậy!

Vì thế đám người đang họp, đều tò mò, quay sang nhìn Dạ Âu Thần.

“Hửm?” Dạ Âu Thần nhíu mày: “Ở đó ngoan ngoãn chờ, chỗ nào cũng không cho đi, trưa tôi liền qua đón em.”

Hàn Minh Thư sờ bụng mình, không nhịn được trợn mắt: “Nhưng giờ tôi đói bụng, tôi muốn ra ngoài ăn ngay, sau đó tối nay đến công ty, dù sao anh cũng bận, bằng không…”

“Đói bụng?”

Nghe cô nói đói bụng, Dạ Âu Thần liền thay đổi ý nghĩ, giọng cũng hiền hòa hơn.”Là tôi sơ sót, tôi về đón em ngay, đừng chạy loạn.”

Nói xong, anh trực tiếp cúp điện thoại, sau đó đứng dậy.

Mấy người trong phòng họp còn chưa phản ứng lại liền nhìn thấy Dạ Âu Thần cầm áo khoác, đứng dậy đi ra cửa.

Lúc này mọi người mới phản ứng lại, vội ngăn anh.

“Cậu, cậu Dạ còn đang họp mà, cậu đi đâu?”

Dạ Âu Thần: “…Có chút việc.”

Có chút việc?

Một người trong số đó lầm bầm, nói: “Đang họp mà bỏ đi, này không tốt lắm đâu? Hơn nữa cũng không phải chuyện đặc biệt khẩn cấp, cậu Dạ. …..”

Ông ta còn chưa nói xong, Dạ Âu Thần liền trừng ông ta.

“Ông có ý kiến?”

Ánh mắt sắc bén như chim ưng, mọi người thấy ánh mắt này thì bị dọa lui một bước, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn bước lên.

“Cậu Dạ, không phải tôi có ý kiến, nhưng lúc này tất cả mọi người đang bàn bạc, họp cũng chưa được nửa thời gian, cậu Dạ lại bỏ chúng tôi lại, không tốt lắm đâu?”

“Ồ.” Vẻ mặt Dạ Âu Thần lạnh lùng: “Vậy tạm dừng họp, các người ở đây chờ, tôi về thì lại tiếp tục.”

“Cậu, cậu Dạ…”

“Cậu Dạ, thời gian chính là tiền bạc a, cậu…”

Nhưng không đợi bọn họ nói hết câu, Dạ Âu Thần đã đẩy cửa đi mất.

Mọi người nhìn nhau, một lát sau một người nhỏ tiếng hỏi.

“Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Thật sự ở chỗ này chờ?”

“Hừ, tôi thấy hay là thời đi? Cậu Dạ đi rồi mấy tiếng cũng chưa chắc về, mấy người không phát hiện giọng điệu và biểu cảm của anh ấy khi gọi điện thoại lúc nãy sao?”

“Hửm? Cậu Dạ đây là gọi điện thoại cho phụ nữ?”

“Tôi thấy chắc là vậy rồi, mọi người quay về chỗ của mình đi, buổi họp này có thể dời tới ngày mai.”

“Một khi đã như vậy, vậy… chúng ta vẫn là đi thôi, ngày mai gặp.”

Vì thế một đám người thương lượng xong, đều tự thu dọn đồ, sau đó rời khỏi phòng họp.

Sau khi đi, mấy người trong phòng họp liền cảm thấy, cảnh này có vẻ rất quen, giống như… gặp qua ở nơi nào rồi?

Lúc Hàn Minh Thư nghe Dạ Âu Thần nói muốn tới đón cô, vừa định nói không cần, kết quả đối phương liền giống như sợ cô từ chối vậy, trực tiếp cúp điện thoại.

Hàn Minh Thư: “…”

Có cần hấp tấp như vậy không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play