"Này." Đoan Mộc Trạch đột nhiên đưa tay, và lên tiếng chào Hàn Minh Thư.
Hàn Minh Thư hơi sửng sốt, ánh mắt người này thực ra rất thiện ý, trong khi đó người bên cạnh này...
Hàn Minh Thư và Đoan Mộc Tuyết nhìn nhau, trong mắt cô thấy được địch ý nồng đậm.
Chẳng biết tại sao, Hàn Minh Thư bỗng có một loại dự cảm, người phụ nữ này chính người tối đó tiếp điện thoại mình, nói Dạ Âu Thần đang tắm.
Cô ta ăn mặc rất chỉn chu xinh đẹp, mà bản thân...
Ánh mắt Hàn Minh Thư hơi dừng một chút, sau đó nhếch môi.
"Đừng vội bảo họ cút, nếu đã tới, thì anh hãy tiếp đón tử tế."
Dạ Âu Thần: "Minh Thư?"
Anh nhíu mày, nhất thời không rõ Hàn Minh Thư có ý gì, sao lại bảo anh tiếp đón anh em Đoan Mộc tử tế?
"Em đi rửa mặt một chút." Hàn Minh Thư kéo căng áo khoác trên người mình, sau đó mỉm cười với Dạ Âu Thần, quay người đi vào phòng.
Sau khi vào phòng, Hàn Minh Thư vội cởi áo khoác của Dạ Âu Thần ra, rồi đi ngay vào toilet đánh răng rửa mặt, sau đó mặc quần áo trang điểm bằng tốc độ nhanh nhất.
Xác định mình trang điểm không lòe loẹt cũng không nhạt nhòa, Hàn Minh Thư mới vén tóc dài ra sau đầu, sau đó đứng dậy đi ra phía ngoài.
Khi cô đẩy cửa ra lần nữa, đã nhìn thấy anh em nhà Đoan Mộc đang ngồi ở trên ghế sô pha.
Đoan Mộc Trạch tư thế lười biếng, trong tay còn nâng cốc trà, dáng vẻ hờ hững, nghe thấy tiếng động, anh ta lập tức nhìn về phía Hàn Minh Thư.
Vừa liếc mắt một cái, Đoan Mộc Trạch đã bị sắc đẹp của cô làm cho kinh ngạc, sau đó nói: "Em gái, anh cảm thấy em vẫn nên buông tay đi."
Đoan Mộc Tuyết nghe vậy, ưỡn sống lưng của mình: "Sao em lại phải buông tay, Âu Thần còn chưa kết hôn, em có thể giành lấy hạnh phúc cho mình."
Dạ Âu Thần nhìn thấy Hàn Minh Thư đi ra, phát hiện cô đã thay váy, hơn nữa còn trang điểm, nhìn là biết đã được trang điểm cẩn thận.
Dạ Âu Thần cảm thấy...có lẽ mình đã hiểu được ý cô.
Đôi mắt đen như mực hiện lên ý cười nhàn nhạt, Dạ Âu Thần ngồi nguyên tại chỗ, nhìn Hàn Minh Thư đi đến bên cạnh mình, anh tự nhiên đưa tay, nhường chỗ bên cạnh mình cho cô.
Đoan Mộc Tuyết vẫn luôn quan sát Hàn Minh Thư, nên nhìn ra cô đi vào rõ ràng đã rửa mặt trang điểm, mặc dù chỉ trong thời gian rất ngắn, nhưng cô đã ăn mặc rất chỉn chu.
Đoan Mộc Tuyết suy nghĩ một chút rồi lại thẳng sống lưng, mỉm cười nhìn Hàn Minh Thư.
"Cô đây vội trở vào thay đổi trang phục rửa mặt trang điểm như vậy là sợ bại bởi tôi sao?"
Vừa ngồi xuống bên cạnh, Hàn Minh Thư đã nghe được một câu như vậy.
Cô hơi sửng sốt, lập tức nhìn về phía Đoan Mộc Tuyết.
Đoan Mộc Tuyết đang mặc váy âu, tô son màu đỏ, mái tóc xoăn khiến cô ta nhìn rất có khí chất.
Mà hôm nay Hàn Minh Thư thay chính là váy màu xanh nhạt, nhan sắc trong veo càng làm nổi bật lên làn da trắng nõn của cô, cộng với mái tóc đen mềm mại để xõa và son môi màu hồng cánh sen.
Hàn Minh Thư ngồi bên cạnh Dạ Âu Thần dường như đã cùng anh hòa thành một thể.
Khí chất mạnh mẽ trên người Dạ Âu Thần vừa vặn hòa tan sự dịu dàng của Hàn Minh Thư.
Hàn Minh Thư hơi dựa người vào Dạ Âu Thần, bờ môi cũng nhếch lên lên độ cong vừa phải.
"Tôi không hiểu ý cô, lúc trước tôi vừa tỉnh ngủ, không tiện gặp khách. Cô đây cho là tôi trở về trang điểm là để phân cao thấp cùng cô? Chẳng lẽ bình thường ở nhà khi gặp khách cô đều áo ngủ quần ngủ không trang điểm sao?"
Đoan Mộc Tuyết dừng lại, ánh mắt nhìn Hàn Minh Thư trở nên nghiêm túc.
Xem ra người phụ nữ này không phải nhân vật dễ đối phó, cô ta nhìn Đoan Mộc Trạch một chút, phát hiện anh ta lại có dáng vẻ xem kịch vui, Đoan Mộc Tuyết liền muốn đạp mạnh cho anh ta một cái.
Nhưng mà đang ở trước mặt Dạ Âu Thần, nên Đoan Mộc Tuyết đành kìm lại xúc động, và chậm rãi nói: "Tất nhiên là không rồi, nhà Đoan Mộc chúng tôi vẫn là rất chú trọng lễ nghi bề ngoài."
"Có điều..." Đoan Mộc Tuyết liếc nhìn cô, ánh mắt lại dùng trên người Dạ Âu Thần.
"Dù cô có mặc quần áo ngủ đi ra, tôi cũng sẽ không ngại, dù sao tôi là tới tìm Âu Thần."
Nghe vậy, Hàn Minh Thư cũng không giận, mà còn cười híp mắt ôm lấy tay Dạ Âu Thần.
"Nếu vậy, thì tôi càng phải chính thức rửa mặt trang điểm, cũng không thể để anh ấy mất mặt được."
Dạ Âu Thần cảm nhận được động tác tay của cô, liếc mắt vừa vặn đối mặt với đôi mắt xinh đẹp của cô, sau khi nhìn hiểu ý cô, Dạ Âu Thần gật đầu phụ họa.
"Dáng vẻ em khi không trang điểm cũng chỉ để cho mình anh nhìn thôi."
Dứt lời, ngón tay anh còn xoa lên khóe môi cô, nhẹ nhàng lau một chút, lòng bàn tay liền dính một ít son môi, sau đó để lên bên môi nêm nếm, môi mỏng nhếch lên.
"Son môi của em hôm nay có vị đào mật?"
Nụ cười của Hàn Minh Thư hơi cứng lại.
Ý cười trên mặt Đoan Mộc Tuyết cũng biến mất, nhìn thấy động tác của Dạ Âu Thần cô ta cũng không kìm chế được, hai tay đặt trên chân gần như xiết lại với nhau.
Người đàn ông dịu dàng như nước trước mặt này chính là người đàn ông thô lỗ đã dùng chăn trùm cô ta ném ra khỏi phòng, chỉ sợ sẽ chạm phải người cô ta một chút sao?
Sao lại khác biệt lớn như thế? Rõ ràng khi ở trước mặt cô ta, là một ngọn núi lạnh lùng như vậy, thế nhưng ở trước mặt người phụ nữ này...
Đoan Mộc Tuyết âm thầm cắn môi dưới, liền nghe thấy Đoan Mộc Trạch bên cạnh nhắc nhở một câu.
"Nhắc nhở em một câu, nếu em từ bỏ ngay bây giờ thì có lẽ cô chủ Đoan Mộc sẽ không hoàn toàn mất mặt."
"Ngậm miệng." Đoan Mộc Tuyết thấp giọng khiển trách: "Em thật vất vả mới coi trọng một người, anh đã nói sẽ giúp em, thế mà giờ lại bảo em đánh trống lui quân gì chứ?"
Đoan Mộc Trạch than một tiếng: "Không sai, anh đã từng nói sẽ giúp em, nhưng em không trông thấy sao? Trong mắt trong lòng Dạ Âu Thần đều là người phụ nữ đó, căn bản không có chỗ cho em."
"Bọn họ còn chưa kết hôn, ai nói em không có cơ hội." Đoan Mộc Tuyết tức giận nói, cô ta thầm cảm thấy ghen tỵ không chịu nổi.
Nếu Dạ Âu Thần đối với Hàn Minh Thư lạnh lùng một chút thì thôi, nhưng Dạ Âu Thần lại đối với Hàn Minh Thư tốt như vậy, mà đối xử với mình hoàn toàn trái ngược, nên cô ta cảm thấy rất khó chịu, rất không cam tâm.
Cô ta vừa dứt lời, Dạ Âu Thần đã ôm chặt bả vai Hàn Minh Thư, đột nhiên nói: "Đúng rồi, tháng sau chúng tôi sẽ cử hành hôn lē."
Ý cười nơi đáy mắt Hàn Minh Thư cứng lại, không ngờ Dạ Âu Thần lại đột ngột nói như vậy.
Cô đã đồng ý hòa giải với Dạ Âu Thần rồi, nhưng mà hình như hai người còn chưa bàn tới hôn lễ mà.
Sao anh lại...
"Anh nói cái gì?" Đoan Mộc Tuyết cũng không ngồi yên nữa, lập tức đứng lên.
"Tháng sau hai người sẽ kết hôn ư?"
Vậy chẳng phải cô ta sẽ chỉ còn cơ hội một tháng để theo đuổi Dạ Âu Thần sao?
Đoan Mộc Tuyết còn đang đợi bọn họ chia tay đấy.
"Vậy sao? Vậy chúc mừng hai người, nhớ mời chúng tôi đi uống rượu mừng nhé."
Đoan Mộc Trạch cùng Đoan Mộc Tuyết phản ứng hoàn toàn không giống nhau, anh ta vẫn ngồi đó, dáng vẻ rất lười biếng, ngay cả ý cười bên môi cũng hết sức hững hờ.
Nghe vậy, Dạ Âu Thần cười lạnh một tiếng: "Khách quý nhà Đoan Mộc bận rộn, tôi thấy không cần mời."
"Chà, không bận, không bận, tôi là tổng giám đốc gia tộc Đoan Mộc, rảnh rỗi nhất."
Hàn Minh Thư: "..."
Người này da mặt vẫn rất dày.DDDDDDD
- ----------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT