Nhìn Hàn Minh Thư chắn trước mặt Dạ Y Viễn, Dạ Âu Thần híp mắt lại nhìn cô: “Em bảo vệ anh ta?”
Ánh mắt đó sâu không thấy đáy, giống như đầm băng nơi sâu thẳm ngày đông, khiến người ta bất giác rét run.
Dạ Y Viễn được bảo vệ tuy ngã dưới đất, nhưng nhìn thấy Hàn Minh Thư chắn trước mặt mình lại thỏa mãn mà cười.
Nụ cười của anh ta đối với Dạ Âu Thần mà nói tràn đầy sự khiêu khích, Dạ Âu Thần cười lạnh một tiếng: “Đúng thật là thủ đoạn tốt, vờ làm kẻ yếu trước một người phụ nữ?”
“Anh đủ rồi đó Dạ Âu Thần!” Hàn Minh Thư lớn tiếng quát anh một câu: “Anh đã đánh anh ấy nhiều lần như vậy, anh ấy chưa từng đánh trả dù chỉ một lần, anh còn muốn sỉ nhục anh ấy nữa sao?”
Nói xong, Hàn Minh Thư hít sâu một hơi rồi quay người đỡ Dạ Y Viễn dậy.
Lúc Dạ Y viễn đứng dậy còn cố ý nắm cánh tay mảnh khảnh trắng nõn của Hàn Minh Thư, anh ta dựa một nửa trọng lượng của mình lên cơ thể Hàn Minh Thư, rồi chậm rãi đứng dậy.
Một cảnh này đối với Dạ Âu Thần mà nói giống như một quả bom, lập tức có thể khiến cơn giận của anh tăng lên mức độ cao nhất.
Dạ Âu Thần tiến tới lại đấm một phát nữa khiến Dạ Y Viễn ngã xuống đất, Hàn Minh Thư trừng lớn mắt, hoàn toàn không kịp đỡ anh ta dậy, lúc quay lại muốn tranh cãi với Dạ Âu Thần thì lại bị ôm eo nhấc lên.
“Aa, anh làm gì thế? Thả tôi xuống!” Bụng của Hàn Minh Thư nằm trên vai Dạ Âu Thần, có hơi đau, cô liều mạng đập vào lưng Dạ Âu Thần.
“Im miệng, người phụ nữ của tôi không được phép dìu người đàn ông khác, nhất là loại ngụy quân tử dáng vẻ đạo mạo như Dạ Y Viễn.”
Anh nhấc cô lên, nhanh chóng rời đi, ra khỏi bãi đỗ xe.
Tiếng người xa dần, Dạ Y Viễn bị thương nằm dưới mặt đất lạnh lẽo, anh ta nhìn lên trần nhà trên đỉnh đầu, cảm nhận sự lạnh lẽo truyền tới từ phía sau lưng, giống như rơi xuống địa ngục sâu thượng.
Một lúc lâu sau, anh ta lại nở nụ cười kèm theo cả vết máu, nhìn có chút u ám, đáng sợ.
“Dạ Âu Thần!!!”
Dạ Y Viễn nghiến răng nói ra cái tên này, anh ta nắm tay lại, móng tay cắm sâu vào da thịt.
***
“Thả tôi xuống, anh muốn đưa tôi đi đâu? Dạ Âu Thần!” Hàn Minh Thư vẫn còn đang kêu gào thì đã bị Dạ Âu Thần nhét vào trong xe, sau đó anh cũng chui nửa người, theo cô vào trong.
Cạch!
“Lái xe!”
Dạ Âu Thần lạnh lùng lên tiếng, Lang An bèn nhanh chóng lái xe.
Sau khi chiếc xe hòa nhập vào dòng đường, Hàn Minh Thư tức tối lớn tiếng mắng mỏ: “Dạ Âu Thần, có phải anh bị điên không? Anh muốn đưa tôi đi dâu? Anh có biết giờ này tôi phải đi đón con trai tôi tan học không?”
Nghe thấy hai tiếng “con trai” này, Dạ Âu Thần có chút bực bội, nhưng vẫn thấp giọng nói: “Ở trường nào, tôi cho người qua đó đón thằng bé.”
Hàn Minh Thư: “… Anh nói như vậy là không định thả tôi xuống sao?”
Dạ Âu Thần không nói gì, chỉ lấy điện thoại ra: “Trường nào?”
Hàn Minh Thư cười lạnh: “Không cần anh đón, tôi muốn xuống xe, tôi tự đi đón.”
Để anh cho người đi đón mà được à? Vậy không phải là đã trực tiếp bày chuyện Bé Đậu Nành là con trai anh ra trước mặt anh rồi sao?
Hơn nữa cô cũng có chút lo lắng cho Dạ Y Viễn, ban nãy Dạ Âu Thần ra tay nặng như vậy, đánh người ta nằm xuống đất không bò dậy được, cũng không biết là có xảy ra chuyện gì hay không nữa.
Tóm lại, Hàn Minh Thư rất lo lắng, hoàn toàn không có cách nào khác, cứ phải đi với Dạ Âu Thần như vậy.
“Không thể xuống xe.” Dạ Âu Thần lạnh lùng nói: “Đừng cho rằng tôi không biết em đang nghĩ gì, anh ta chết không nổi, chỉ giả vờ trước mặt em mà thôi.”
“Giả vờ?”
Hàn Minh Thư trừng lớn mắt, không dám tin nhìn anh.
“Anh đánh anh ấy nhiều lần như vậy, anh ấy không hề đánh trả lại dù một lần, anh nói anh ấy đang giả vờ? Chẳng lẽ những nắm đấm của anh đều là giả sao?”
“Không phải.” Dạ Âu Thần phủ nhận: “Đương nhiên là thật, nếu không phải em cản, tôi đánh anh ta tàn phế cũng được.”
Hàn Minh Thư: “Anh! Anh là đồ bạo lực!”
Dạ Âu Thần đột nhiên tiến gần tới, híp mắt lại nghiêm túc nhìn cô: “Đồ bạo lực này bây giờ muốn đưa em tới sân bay.”
“Anh nói cái gì?”
Đi sân bay??
Đi sân bay làm gì? Hàn Minh Thư bị Dạ Âu Thần bức điên luôn rồi, người này là kẻ điên sao?
“Không phải em từng nói, nếu tôi không thể cho em cảm giác an toàn và hạnh phúc trọn vẹn thì đừng bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa sao?” Hô hấp nóng bỏng của Dạ Âu Thần quanh quẩn trước mặt cô, anh còn thổi bay mấy ngọn tóc mai trước trán cô đi.
“Tôi đã bảo Lang An đặt vé xong rồi, chuyến bay tám giờ tối.”
Hàn Minh Thư: “…”
Tay của Dạ Âu Thần cầm tay cô, ép cô phải mười ngón đan xen với anh.
“Chuyến bay? Anh đưa tôi đi nước ngoài làm gì?”
“Đi gặp Đoan Mộc Tuyết.”
Đoan Mộc Tuyết?
“Là ai?” Hàn Minh Thư cảnh giác hỏi một câu.
Dạ Âu Thần nhìn cô: “Người phụ nữ lén lút vào phòng tôi.”
“Tôi đưa em đi, trực tiếp tìm người phụ nữ đó đối chất, như vậy có thể cho em cảm giác an toàn trọn vẹn rồi chứ?”
“Anh…” Hàn Minh Thư kinh ngạc không nói thành lời, cho dù cô vẫn luôn biết phong cách làm việc của Dạ Âu Thần rất quyết đoán, nhưng… không ngờ anh lại kích động đến mức này.
Rõ ràng buổi trưa mới gặp nhau, anh rõ ràng đã không ngủ hai ngày, rõ ràng đáy mắt anh toàn tia máu, nhưng anh lại mua vé máy bay, định đưa cô ra nước ngoài?
Là vì cô nói với anh những lời kia?
Đang suy nghĩ, Hàn Minh Thư cảm giác Dạ Âu Thần nắm tay cô chặt hơn, anh nhìn cô với ánh mắt bá đạo, giọng nói trầm thấp.
“Sau chuyện lần này, trở về em phải đưa tôi đi gặp con trai em.”
Hàn Minh Thư trừng lớn mắt, nghe thấy giọng nói vô cùng tự tin của anh.
“Tôi không muốn đợi nữa.”
“Minh Thư, tôi muốn trở thành người đàn ông danh chính ngôn thuận của em.”
“Tôi còn muốn làm ba của con em.”
Lúc đến sân bay đã là chuyện của hơn nửa tiếng sau đó rồi, Hàn Minh Thư vẫn đang kinh ngạc bởi lời nói của Dạ Âu Thần, chưa tỉnh táo lại.
Đợi cô tỉnh táo lại mới nhớ ra trước đó lúc cô hoảng loạn đã từ chối yêu cầu cho người đi đón Bé Đậu Nành của Dạ Âu Thần, giờ cô gọi điện cho Tiểu Nhan, bảo Tiểu Nhan đón Bé Đậu Nành về nhà.
Rồi mới cúp máy.
Sân bay buổi tối rất sáng, đại sảnh rộng rãi chật cứng những người đang kéo vali, đẩy xe hành lí, mọi người đều phải làm thủ tục vé máy bay.
Dạ Âu Thần đưa cô đến lối vip.
Lúc ngồi xuống ghế, Dạ Âu Thần nhìn bên cạnh mình trống trơn không có gì mới nhận ra cô hoàn toàn không đem theo thứ gì, bất kể là quần áo hay đồ trang điểm, gì cũng không có.
Dạ Âu Thần đúng thật là quá làm loạn rồi.
Cho dù biết anh rất làm loạn, nhưng Hàn Minh Thư vẫn đang chấn động vì chuyện này.
Cô không ngờ Dạ Âu Thần lại trực tiếp đặt vé máy bay, rồi kéo cô đến sân bay.
Cô… thật sự phải cùng anh ra nước ngoài gặp người phụ nữ kia sao?
Rõ ràng chỉ vì một câu nói mà thôi, thật sự phải làm thành mức này sao?
Liệu có quá ngang ngược rồi không?
Lúc Hàn Minh Thư suy nghĩ vớ vẩn, Dạ Âu Thần ôm lấy eo cô: “Có đói không? Đưa em đi ăn chút gì trước nhé?”
Hàn Minh Thư tỉnh táo lại, nhìn Dạ Âu Thần bên cạnh mình: “Anh thật sự muốn đưa tôi ra nước ngoài sao?”
- ----------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT