Vậy nên Dạ Y Viễn lại dùng chiêu lùi một bước để tiến hai bước, khiến Hàn Minh Thư không biết phải nói gì hơn nữa.

Dường như đang sợ sẽ đụng phải vấn đề nhạy cảm kia nên anh ta không tiếp lời cô mà bắt đầu hỏi về cuộc sống của cô khi làm nhà thiết kế.

Dạ Y Viễn đúng thật là một người đàn ông rất biết cách ăn nói, EQ cũng rất cao, biết chuyện gì nên nói và chuyện gì không nên đề cập đến.

Ở bên cạnh những người như vậy thì sẽ rất thoải mái, bởi vì họ biết suy nghĩ cho bạn, dù là yêu đương hay kết hôn rồi về cùng một nhà.

Chỉ tiếc là Hàn Minh Thư không có cảm giác rung động với anh ta, vậy nên dù cuộc sống có thoải mái đến mức nào thì cũng thành nhạt nhẽo vô vị.

Cô rất muốn nói thẳng với Dạ Y Viễn, bảo anh đừng uổng côn vô ích nữa, cô và anh sẽ không bao giờ ở bên nhau được đâu, nhưng bây giờ khi trông thấy anh như vậy cô lại cảm thấy dù mình có nói gì đi chẳng nữa thì anh cũng sẽ không bỏ cuộc.

Nghĩ vậy, Hàn Minh Thư cúi mắt nhìn xuống, lẳng lặng thở dài.

Không biết năm đó cô đã khiến anh thích mình ở điểm nào, khiến anh cứ hoài nhung nhớ đến tận bây giờ?

Không lâu sau khi Hàn Minh Thư và Dạ Y Viễn rời khỏi thì có một chiếc xe hơi màu đen dừng dưới tòa nhà công ty.

Lang An nhìn thoáng qua hình ảnh phản chiếu của Dạ Âu Thần trên kính chiếu hậu.

"Cậu Dạ, cậu không tính quay về nghỉ ngơi thật sao?"

Dạ Âu Thần ngước mắt, đôi mắt sắc bén của anh bị bao phủ bởi quầng thâm song vẫn không thể át đi được vẻ đẹp tuấn tú ấy.

"Nói linh tinh gì vậy?" Dạ Âu Thần hừ một tiếng rồi nói, anh nghĩ thầm: Đã lâu vậy rồi không gặp cô gái kia, anh quyết định sẽ 'đánh úp' đột ngột để tặng cô một bất ngờ.

Dùng chiêu lạt mềm buộc chặt nhiều ngày như vậy, gặp lại anh... Không biết cô sẽ có thái độ thế nào đây.

Lang An hết cách chỉ đành im miệng, đã quá nửa đêm mà Dạ Âu Thần lại sai anh đi đặt vé máy bay để về nước sớm, vừa xuống máy bay đã lao tới công ty của mợ chủ rồi.

Chà, sức hấp dẫn của phụ nữ kinh khủng đến thế sao?

Nghĩ đến đây thì bỗng trong đầu anh lại hiện lên khuôn mặt của một cô gái, ánh mắt bất giác trở nên mông lung mơ mà, không biết cô gái đó có còn giận anh không nhỉ?

Dạ Âu Thần bước vào trong thang máy, trùng hợp gặp Nhậm Hoa lúc này đang đi ra ngoài để mua đồ.

Lúc Nhậm Hoa trông thấy Hàn Minh Thư và Dạ Y Viễn cùng đi ra ngoài thì lòng rất khó chịu, dù sao trong thâm tâm cô vẫn cho rằng Hàn Minh Thư và Dạ Âu Thần mới là một cặp, chính mắt cô ta đã nhìn thấy chuyện lúc trước.

Nhưng rồi tự nhiên không biết từ đâu ra ông chủ tịch họ Hàn của công ty Lam Thiên, ánh mắt anh ta khi nhìn Hàn Minh Thư tràn ngập tình cảm, nhiệt liệt và không hề giấu giếm gì.

Bây giờ Dạ Âu Thần lại đột ngột đến công ty, hẳn là tới tìm Hàn Minh Thư.

Thấy Dạ Âu Thần chuẩn bị bấm thang máy đi lên lầu, Nhậm Hoa kìm lòng không đậu mà bật thốt lên: "Cậu, cậu Dạ!"

Dạ Âu Thần thờ ơ nhìn thoáng qua cô rồi lạnh lùng nói: "Chuyện gì?"

"Đúng." Nhậm Hoa vô thức gật đầu, cô căng thẳng đến đổ mồ hôi tay: "Cậu Dạ tới tìm Thư à? Cô ấy... Cô ấy không có ở công ty."

Không ở công ty?

Dạ Âu Thần nhướng mày, nghe thấy tức về Hàn Minh Thư, cuối cùng anh cũng chịu nhìn thẳng về phía Nhậm Hoa.

Nhưng ánh mắt ấy vẫn cứ lạnh căm, không hề pha lẫn chút tình cảm gì, Nhậm Hoa khẽ run lên.

"Có thể nói cho tôi biết cô ấy đã đi đâu không?"

Nhậm Hoa lắc đầu đáp: "Thât ra thì... Thật ra tôi cũng chẳng rõ nữa, nhưng hẳn cô ấy ra ngoài bàn chuyện làm ăn thôi."

Bàn chuyện làm ăn sao?

Đúng là trùng hợp thật, Dạ Âu Thần mím môi suy nghĩ một lúc, không nói lời nào.

“Hay là... Cậu Dạ tới văn phòng đợi trước đi? Tôi nghĩ chắc cô ấy cũng sắp về rồi đó.”

Ở lại chờ cô sao?

Đầu của Dạ Âu Thần hơi đau, cả đêm qua đến bây giờ anh vẫn chưa được ngủ nghỉ đàng hoàng, vì muốn nhanh chóng quay về gặp mặt cô.

Nếu không gặp được mà đã đi rồi vậy thì chẳng phải rất đáng tiếc sao?

“Ừm." Dạ Âu Thần đáp một tiếng, lúc này Nhậm Hoa mới ấn số tầng thang máy cho anh.

Mà ở nơi khác Dạ Y Viễn đang trò chuyện với Hàn Minh Thư, đồ ăn cũng đã được đưa lên hết, Dạ Y Viễn rất săn sóc, thường gắp đồ ăn cho cô, Hàn Minh Thư đành mím môi nói: "Tôi không ăn hết nhiều đồ ăn vậy được, anh cứ ăn đi."

"Cần gì phải vội như vậy? Nếu anh nhớ không nhầm thì còn lâu mới tới giờ đi làm của em mà."

"Ừm." Hàn Minh Thư gật đầu đáp: "Nhưng anh không nhìn thấy quầng thâm của tôi sao? Tối qua tôi không ngủ ngon, muốn quay về ngủ bù."

Cô nói thẳng.

Dạ Y Viễn thoảng ngẩn ra đoạn anh cười nói:

"Anh vô ý quá, cứ mong được ăn trưa với em thôi. Nếu em đã no rồi thì để anh đưa em về nhà nhé."

Hàn Minh Thư suy nghĩ một lúc rồi nói: "Để tôi mời anh bữa này đi, anh không cần đưa đâu, tôi tự gọi xe là được rồi."

Cô lấy khăn tay khẽ lau miệng, thấy trên khăn tay dinh đầy vến son đỏ, nghĩ rằng chắc son môi đã trôi hết rồi, cô nói: "Chủ tịch Hàn đi trước đi, tôi phải vào toilet một lúc."

Hàn Minh Thư đi vào toilet, cô rửa tay sạch sẽ rồi lấy son môi và phấn phủ ra, sau đó cẩn thận trang điểm sơ lại.

Trang điểm ấy mà, một là không làm gì, nếu đã làm thì phải kỹ vào.

Đặc biệt là khi màu son tương đối nổi bật, sau khi ăn sau son sẽ bị không đều màu trông rất kỳ cục.

Sau khi chỉnh lại lớp trang điểm xong, Hàn Minh Thư quay lại quầy định tính tiền thì lại bất ngờ trông thấy Dạ Y Viễn.

"Sao anh..."

Dạ Y Viễn nghe thấy giọng cô liền quay đầu lại thì nhận ra cô đã chỉnh lại lớp trang điểm rồi, màu son của cô là màu rượu vang, chắc là vì vừa thoa lại nên có vẻ căng mọng rực rỡ rất đẹp.

Giống như một quả nho chín mọng trên cành vậy.

Dạ Y Viễn lại nhìn cô một lúc, ánh mắt anh sâu hun hút, một lúc sau anh kìm lòng không đậu mà đưa tay ra xoa đầu Hàn Minh Thư.

"Ngốc quá, sao anh có thể về trước một mình được chứ? Sao mà bỏ em lại đây được?"

Hàn Minh Thư nghẹn lời.

Cô thật sự không ngờ Dạ Y Viễn sẽ đột nhiên xoa đầu cô giữa chốn đông người như vậy, thế nên đã không kịp né đi, ngay khi cô kịp nhận ra và định lùi về sau để tránh đi thì Dạ Y Viễn đã rút tay về rồi.

"Đi thôi, không phải em nói mình đang mệt sao? Anh đưa em về nghỉ."

Thấy cô vẫn đứng ngơ ra đó, Dạ Y Viễn liền bước lên toan túm lấy tay cô.

Hàn Minh Thư vô thức lùi về sau tránh không để Dạ Y Viễn chạm vào: "Tôi... Tôi tự đi được."

Sau đó cô liền đi ra khỏi nhà hàng, bước chân vội vàng.

Dạ Y Viễn nhìn theo bóng cô vài giây, sau đó cũng cất bước theo sau.

Dọc đường quay về hai người không nói câu nào, Hàn Minh Thư vẫn luôn nhắm mắt, nom có vẻ đang rất mệt mỏi, Dạ Y Viễn cũng rất săn sóc không làm phiền cô.

Lúc sắp đến công ty, Dạ Y Viễn đột nhiên trông thấy chiếc xe đang dừng trước lầu kia, biển số này rất quen, anh khẽ híp mắt lại rồi hạ tốc độ xe xuống.

Đi công tác nhanh về vậy sao?

Nghe nói phải tới ngày mai mới về được cơ mà?

Thật ra Hàn Minh Thư không hề ngủ, cô chỉ nhắm mắt lại vờ như đang nghỉ ngơi mà thôi, bởi vì cô sợ rằng nếu cứ mở to mắt ngồi đấy thì sẽ rất ngượng, nhưng cô lại chẳng thể nào ngủ được trên xe của Dạ Y Viễn.

Thấy đã sắp đến nơi, Hàn Minh Thư liền xách đồ chuẩn bị xuống xe.

- ----------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play