*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Thế nên mới nói, những gì trước kia mẹ dạy con, con đều quên béng mất rồi phải không?”

Nói như thế nào đây, Hàn Minh Thư thật cảm thấy hơi thất vọng, dù Bé Đậu Nành đã cúi thấp đầu, nhìn tội nghiệp, khiến người ta rất không đành lòng quở trách nó.

Nhưng Hàn Minh Thư biết rõ, nếu lần này không quở trách nó thì sau này nó sẽ không sợ nữa.

Nên giọng điệu của cô cũng không hề vì nó cúi đầu mà trở nên ôn hòa, ngược lại càng ngày càng sắc bén lạnh lùng.

“Nếu sau này lại xảy ra chuyện như vậy, ngộ nhỡ đối phương là người xấu thì sao? Con chỉ là một đứa bé bốn năm tuổi, nếu thật bị người xấu bắt đi, con có khả năng chống trả sao? Đến lúc đó nếu thật xảy ra chuyện gì, con bảo mẹ phải làm thế nào?”

Trí tưởng tượng của cô khá phong phú, dứt lời, cô thậm chí có thể tưởng tượng đến dáng vẻ Bé Đậu Nành bị thương, hốc mắt không khỏi có chút phiếm hồng, âm thanh cũng trở nên nghẹn ngào.

Bé Đậu Nành vẫn luôn cúi đầu nghe răn dạy chợt nghe ra sự nghẹn ngào trong âm thanh của Hàn Minh Thư, rốt cục đã ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc.

Thằng bé vội ngẩng đầu, quả nhiên thấy đôi mắt mẹ mình đỏ bừng.

Nó lập tức cảm thấy rất áy náy, đôi mắt trong veo như thủy tinh lộ vẻ bối rối, Bé Đậu Nành vội đi tới nắm lấy tay Hàn Minh Thư.

“Mẹ, Bé Đậu Nành biết lỗi rồi, mẹ đừng giận Bé Đậu Nành nữa được không?”

Nhìn thấy vẻ mặt thằng bé đầy bối rối, mũi Hàn Minh Thư càng cay xè, lần này cô đã giận thật rồi.

Cùng lúc cô vừa phải đề phòng Dạ Âu Thần, lại phải đề phòng Dạ Y Viễn.

Nhưng thằng bé này thì hay rồi, lại cùng đi ra ngoài với Dạ Y Viễn, cũng không phải trước đó cô không dặn dò nó, nhưng không biết tại sao lần này nó lại không nghe lời như thế.

“Con đừng nắm tay mẹ.” Hàn Minh Thư hất tay nó ra, không muốn để ý đến nó.

Sau khi bị hất tay ra, Bé Đậu Nành tủi thân phụng phịu, đúng lúc này thang máy đinh một tiếng mở ra, Hàn Minh Thư sải bước đi thẳng ra ngoài.

Bé Đậu Nành chỉ có thể bước nhanh đuổi theo.

“Mẹ, đừng giận nữa mà, con thật biết lỗi rồi.”

Hàn Minh Thư xoay người ấn mật mã, không để ý đến thằng bé ở phía sau.

Cô đẩy cửa ra, mặc dù rất tức giận, nhưng vẫn nghiêng người để Bé Đậu Nành chui vào. Bé Đậu Nành đại khái cũng hiểu được suy nghĩ của cô, nên khi cô nghiêng người thì lập tức nhanh chóng chuồn vào.

Rầm!

Sau khi cửa chống trộm đóng lại, Hàn Minh Thư ở cửa trước đổi giày, rồi đi thẳng vào phòng khách ngồi ở trên ghế sô pha, không nói một lời.

Thấy cảnh này, Bé Đậu Nành biết lần này mình đã gặp khó rồi.

Thật ra mẹ rất ít khi tức giận với nó, thậm chí nói nặng một câu cũng không nỡ, thế mà hôm nay mẹ lại tức giận lâu như vậy, nhất định là chuyện đặc biệt nghiêm trọng.

Bé Đậu Nành cảm thấy hết sức sầu não, hơi tức giận bản thân tự cho là thông minh, nện bước chân nhỏ đi về phía Hàn Minh Thư, nhưng khi sắp đến bên cô lại đột ngột dừng lại quay ngoắt đi về phía phòng bếp.

Chừng hai phút sau thì đi ra, trong tay nó có thêm một cốc nước hoa quả.

Bé Đậu Nành bưng nước hoa quả đến trước mặt Hàn Minh Thư: “Mẹ, mẹ uống cốc nước hoa quả cho bớt giận nha.”



Dù thế nào, cô cũng là mẹ, xuất phát từ bản năng làm mẹ, cô chỉ muốn bảo vệ tốt con của mình, không để nó phải chịu bất kỳ tổn thương gì.

Nghĩ vậy, Hàn Minh Thư khẽ thở dài một hơi, liếc nhìn Bé Đậu Nành bên cạnh đang dựa vào chân mình, bất đắc dĩ đưa tay nhéo nhéo gương mặt của nó.

“Con biết mẹ tức giận cỡ nào sao?”

“Mẹ, mẹ đừng giận Bé Đậu Nành nữa được không?”

Hàn Minh Thư không trả lời nhưng rõ ràng đã nguôi giận rồi.

Nhân dịp đó, Bé Đậu Nành đưa nước hoa quả lên, xum xoe: “Mẹ, mẹ uống nước hoa quả đi.”

Cốc nước hoa quả này được nâng lên từ vừa nãy đến bây giờ, nhưng lần này Hàn Minh Thư mới đưa tay nhận lấy.

“Không cho phép có lần sau nữa.”

“Bé Đậu Nành cam đoan, tuyệt đối sẽ không có lần sau nữa đâu.”

Sau khi thấy Hàn Minh Thư uống nước hoa quả rồi Bé Đậu Nành mới cảm thấy yên lòng, mẹ lại nói chuyện với nó còn uống nước hoa quả của nó, chứng tỏ mẹ đã tha thứ cho nó rồi.

Sau khi hai mẹ con ngồi cuộn trên sô pha một lúc, Bé Đậu Nành chợt nảy ra ý tưởng.

“Mẹ, vì đền bù Bé Đậu Nành phạm sai lầm, cơm tối để Bé Đậu Nành làm đi.”

Nghe vậy, Hàn Minh Thư hơi kinh ngạc ngước mắt: “Con nấu cơm ư?”

Có thể, ăn sao?

Tất nhiên cô không nói ra câu nói phía sau, dù sao cô còn chưa được nếm thử cơm do Bé Đậu Nành nấu.

“Đúng vậy, mẹ, con vẫn luôn đi theo dì Tiểu Nhan nên có học được, nhưng không biết hương vị có ngon hay không, mẹ có muốn thử một chút không?”

Hàn Minh Thư suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn khẽ gật đầu: “Vậy… thì thử một chút?”

“Dạ được, mẹ.” Bé Đậu Nành vội nhảy xuống ghế sô pha: “Vậy mẹ ở đây xem tivi chờ Bé Đậu Nành, Bé Đậu Nành đi nấu cơm cho mẹ nhé.”

“Ừm.” Hàn Minh Thư gật đầu, thầm nghĩ có lẽ Bé Đậu Nành cũng không làm được món gì ngon, dù sao… Đến lúc đó cô lại mang Bé Đậu Nành ra ngoài ăn là được rồi.

Dạ Âu Thần nói với cô gần đây rất an toàn, không cần lo lắng gì cả, nên chắc cô cũng không cần lo lắng gì khác, dù đêm hôm khuya khoắt đi ra ngoài chắc cũng không sao đâu nhỉ?

Nghĩ đi nghĩ lại, Hàn Minh Thư lại nghĩ tới một chuyện nghiêm trọng.

Đó chính là Bé Đậu Nành thấp như vậy, nếu như nó đi nấu cơm thì chắc chắn phải đứng trên ghế, lát nữa ngộ nhỡ ngã thì làm thế nào?

Hàn Minh Thư nhanh chóng trở nên đứng ngồi không yên, chưa đến ba giây lập tức đứng dậy đi về phòng bếp.

“Bé Đậu Nành, hay là… để mẹ nấu đi?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play