Sau khi Tiểu Nhan lấy được câu trả lời từ chỗ Hàn Minh Thư rồi, lập tức tràn đầy tự tin, khôi phục ý chí đấu tranh.
Đây là lần đầu tiên cô phát hiện ra Minh Thư còn có kỹ năng này, vì thế nhịn không được nói: “Minh Thư, cậu giỏi quá, tớ cảm thấy cậu có thể làm chuyên gia tình cảm được đó.”
Nghe được lời này, Hàn Minh Thư chỉ có thể cười khổ trong lòng, cô làm chuyên gia tình cảm cho ai đây? Cô còn chưa làm rõ chuyện tình cảm của bản thân nữa.
Nhưng những lời vừa nói cùng với Tiểu Nhan...
Thật ra cũng làm cô cảm thấy rất ngạc nhiên.
Cô rũ mắt, nhìn hồ sơ trên bàn, như vậy bây giờ cô cũng đang muốn gặp Dạ Âu Thần sao?
Hình như muốn gặp.
Vậy cô nên nghe theo lòng mình mà gọi điện thoại cho anh sao?
Trong khoảng thời gian này vẫn luôn là anh chủ động xuất hiện bên cạnh cô, bây giờ anh ra nước ngoài rồi, chắc là vì anh đã hứa sẽ không đến tìm cô, cho nên mới không báo cho cô biết sao?
Có lẽ là như vậy thật.
Nghĩ nghĩ, Hàn Minh Thư bất giác lấy điện thoại ra, vào app Messenger, tìm được tên Dạ Âu Thần, click vào định gửi tin nhắn cho anh, tay lại khựng lại.
Nếu bây giờ gửi tin tức đi thì có phải là quá sỗ sàng rồi không?
Dù sao trong khoảng thời gian này cô chưa bao giờ chủ động cả.
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư thở dài quăng điện thoại lên bàn, sau đó bắt tay vào công việc.
Một ngày làm việc bận rộn kết thúc, đến giờ tân ca, Hàn Minh Thư dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị đón bé Đậu Nành tan học.
Kết quả cô còn chưa ra khỏi công ty, điện thoại đã vang lên.
Một dãy số lạ.
Hàn Minh Thư nhíu mày, nghe điện thoại.
“Alo?”
“Mami!”
“Bé Đậu Nành?” Nghe được tiếng của bé Đậu Nành, Hàn Minh Thư hơi kinh ngạc nhíu mày lại: “Con dùng điện thoại của ai đó?”
“Mami, là điện thoại của chú Viễn đó.”
Chú Viễn?
Nghe đến chữ Viễn, chân Hàn Minh Thư hơi khựng lại, sau đó đột nhiên có dự cảm không hay: “Là, là sao? Chú Viễn... là ai?”
Trong đầu tự động hiện ra một bóng người, Hàn Minh Thư cảm thấy trong lòng lạnh căm.
Đầu dây bên kia vang lên chút tạp âm, hình như điện thoại đã chuyển đến tay của một người khác, sau đó Hàn Minh Thư nghe được một giọng nam quen thuộc, dịu dàng mang theo một chút dửng dưng.
“Minh Thư, là tôi.”
Dạ Y Viễn!!
Hàn Minh Thư cắn môi dưới, lửa giận bùng lên ngay lập tức: “Dạ Y Viễn, rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh có ý gì??”
Hỏi xong, Hàn Minh Thư không kịp nghĩ nhiều, lập tức chạy vèo ra ngoài.
Tiểu Nhan đi theo phía sau cô không xa thấy cô bỏ chạy lập tức gọi với theo: “Minh Thư, cậu đi đâu đó? Chờ tớ với.”
Nhưng Hàn Minh Thư giống như không nghe thấy lời cô, cô rất bất đắc dĩ, chỉ có thể dậm chân.
Thôi, chờ tối về nhà lại hỏi cô đã xảy ra chuyện gì vậy.
Bây giờ cô... muốn đến tập đoàn Hàn thị, cô muốn... đi gặp anh!
Hàn Minh Thư chạy đến bãi đỗ xe, mở cửa xe ngồi vào, nói với Dạ Y Viễn.
“Anh nói thẳng đi, rốt cuộc anh muốn làm gì? Bây giờ bé Đậu Nành đang ở đâu?”
Đầu dây bên kia yên lặng một lúc, Hàn Minh Thư lập tức luống cuống: “Dạ Y Viễn? Anh nói gì đi.”
Một lúc lâu sau bên kia mới thở dài.
“Tôi còn lo rằng em sẽ mãi gọi tôi là tổng giám đốc hàn, không ngờ nhanh như thế đã đổi lại gọi tên rồi, không có gì... chỉ là vừa lúc đi ngang qua trường học, thấy cậu bé đang đứng ngoài cửa, cho nên thuận tiện đón cậu bé về nhà.”
“Về nhà?” Hàn Minh Thư nheo mắt lại.
“Mami, bây giờ con và chú Viễn đang ngồi trong tiệm bánh kem gần khu chung cư dưới lầu đó.”
Hàn Minh Thư: “... Mẹ biết rồi, mẹ đến ngay, con không được chạy lung tung, có việc gì thì nhờ dì chủ tiệm giúp đỡ, dì chủ tiệm là bạn thân của mami, biết chưa?”
Câu nói cuối cùng có ý ám chỉ, ý bảo nếu Dạ Y Viễn làm gì bé Đậu Nành thì cô sẽ không bỏ qua cho anh.
Cuối cùng tút một tiếng, Hàn Minh Thư trực tiếp cúp máy, quay đầu xe.
Khoản thời gian này cô vừa lúc tránh được giờ cao điểm, không có quá nhiều xe, cho nên Hàn Minh Thư chạy rất nhanh, nhưng chờ đèn đỏ mất chút thời gian.
Suốt đường đi Hàn Minh Thư đều vô cùng căng thẳng lo lắng, khó chịu vô cùng, ước gì cô có khả năng di chuyển đến chỗ bé Đậu Nành trong nháy mắt, sau đó ôm chặt cậu bé vào lòng, rời xa Dạ Y Viễn.
Dạ Y Viễn...
Cô thật sự càng ngày càng không thể hiểu nổi người đàn ông này.
Lần trước gặp nhau ở siêu thị, anh nói anh ở gần đây, còn nói nếu cô không tin thì có thể đi điều tra.
Cô điều tra cái gì?
Nếu anh thật sự cố ý xuất hiện trrước mặt cô, vậy anh chắc chắn đã chuẩn bị đầy đủ kết quả điều tra, cho dù cô có đi tra thì chắc cũng chỉ có thể tra được những thứ ở mặt ngoài.
Cho nên cô sẽ không lãng phó thời gia đi tra xem rốt cuộc bây giờ Dạ Y Viễn đã như thế nào.
Nhưng cô không ngờ rằng, anh nghĩ đủ mọi cách để tiếp cận cô, hợp tác với công ty cô còn chưa đủ, bây giờ anh lại còn muốn tiếp cận bé Đậu Nành.
Rốt cuộc anh có ý gì? Có ý đồ gì?
Cứ như thế, Hàn Minh Thư suy nghĩ miên man suốt chặng đường chạy đến tiệm bánh kem.
Cô còn chưa kịp nghĩ gì, rút chìa khóa xe, đóng sầm cửa lại chạy vèo vào trong tiệm.
Đẩy cửa kính ra, Hàn Minh Thư lập tức kêu to: “Bé Đậu Nành.”
“Mami, con ở đây.”
Trong tiệm bánh kem có bày bàn cho khách ngồi, Hàn Minh Thư quay sang nơi phát ra âm thanh, lập tức nhìn thấy bé Đậu Nành đang ngồi trên ghế, trước mặt có một cái bánh kem trái cây, cậu bé còn quơ tay với cô, miệng dính đầy kem bơ.
Nhìn đến bé Đậu Nành, Hàn Minh Thư cực kỳ căng thẳng, bước nhanh qua đó.
truyện đam mỹ“Đến rồi?”
Một giọng nói dịu dàng vang lên.
Hàn Minh Thư mới nhớ ra bên cạnh bé Đậu Nành còn có một người khác, là Dạ Y Viễn.
Nhìn thấy Dạ Y Viễn, trong mắt Hàn Minh Thư bùng lên lửa giận, gần như sắp sửa không kềm được lửa giận nữa, nhưng bé Đậu Nành đang ở trước mặt, cô vẫn cố gắng kềm cơn giận đang chực trào sắp nổ xuống.
Cô không quan tâm đến Dạ Y Viễn, mà đi đến trước mặt bé Đậu Nành, ngồi xổm xuống lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau bơ dính trên miệng bé Đậu Nành xuống, hơi mỉm cười.
“Bánh kem trái cây ăn ngon không?”
Bé Đậu Nành ngây thơ vô tội gật đầu: “Ngon lắm mami.”
“Ngonan.” Hàn Minh Thư duỗi tay xoa đầu cậu bé, nhẹ nhàng nói: “Vậy chừng nào con ăn xong?”
“Còn dư nhiều lắm.”
Bé Đậu Nành chỉ bánh kem trái cây trước mặt, Hàn Minh Thư nhìn, đúng là còn rất nhiều, cô dời mắt, sau đó nhẹ nhàng nói: “Con cầm bánh kem trái cây vào xe ngồi ăn trước, mami nói mấy câu với chú Viễn có được không?”
“Dạ?” bé Đậu Nành chớp mắt, mặt vô cùng ngây thơ: “Mami muốn nói gì thế?”
Hàn Minh Thư nhéo mặt cậu bé: “Mami có hợp tác làm ăn với chú Viễn, là chuyện công việc, cho dù bé Đậu Nành có ở lại cũng không hiểu được, cho nên... con vào xe ngồi chờ mami vài phút, được không?”
Bé Đậu Nành suy nghĩ, sau đó gật đầu.
“Dạ được mami, bé Đậu Nành nghe lời mami.”
Nói xong cậu bé đứng dậy, cúi người chào Dạ Y Viễn: “Cảm ơn chú hôm nay đã đưa con về và mời con ăn bánh kem, nhưng con phải về xe của mami rồi.”