*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vừa ăn vừa nhìn người?
Hàn Minh Thư không kìm được mà trợn mắt với Dạ Âu Thần, nhưng động tác này sẽ khiến cô mất hết hình tượng, bỏ đi thì hơn.
Vì vậy cô chịu đựng, cuối cũng cũng không nói gì.
Ngồi xuống chưa được bao lâu đã có nhân viên phục vụ mang menu tới, ánh mắt cô gái đó nhìn Dạ Âu Thần cũng phát sáng luôn rồi.
“Chào, chào anh, xin hỏi có gọi món không ạ?” Cô gái căng thẳng đưa menu đến trước mặt Dạ Âu Thần, sắc mặt ửng đỏ nhìn anh.
Hàn Minh Thư ngồi đối diện bị làm ngơ hoàn toàn, cô ngước mắt lên nhìn cô gái kia, không có phản ứng gì đặc biệt.
Dạ Âu Thần đẩy menu đến trước mặt Hàn Minh Thư, dịu dàng hỏi: “Muốn ăn gì?”
Lúc này cô gái kia mới nhận ra đối diện Dạ Âu Thần có người, cô ta ngơ ra một lúc rồi nhìn Hàn Minh Thư, ánh mắt đột nhiên này khiến Hàn Minh Thư có chút ngại ngùng mấp máy môi, rồi nói: “Tùy tiện đi.”
Thấy cô không có hứng thú, Dạ Âu Thần cũng không hỏi cô nữa, anh gọi hai phần bít tết và rượu vang, rồi đưa menu cho đối phương.
Sau khi cô gái kia nhận lấy menu, mới lặng lẽ nhìn Dạ Âu Thần, sau đó cầm menu trở về.
Hàn Minh Thư nhìn bóng lưng cô gái, rồi lại nhìn dáng vẻ nhàn nhã của Dạ Âu Thần ngồi đối diện, không kìm được mà kích anh một câu: “Sức quyến rũ của anh vẫn như xưa nhỉ.”
Nghe thấy vậy, Dạ Âu Thần ngơ ra, rồi như nghĩ đến điều gì đó, nhướng mày.
“Ghen rồi?”
Hàn Minh Thư: “…”
Tố Cầm ra sức gật đầu: “Thật đó, siêu đẹp trai! Không phải kiểu đẹp trai bình thường đâu, là kiểu vô cùng quyến rũ, mỗi cử chỉ đều tỏa ra hơi thở hormone đó.”
“Nghe cô nói như vậy, hình như cũng đẹp trai thật đấy, hay là… lát nữa tớ đi đưa đồ cho?”
Tố Cầm nhìn gương mặt ửng đỏ của Thẩm Y Y, hai người là bạn tốt mà, Tố Cầm lại là một cô nhóc chưa trưởng thành, nghĩ một lúc bèn gật đầu đồng ý: “Vậy được thôi, cho cậu đi thay tớ đấy, lúc trở về cậu phải chia sẻ tâm trạng của cậu với tớ đấy.”
“Không thành vấn đề.”
Thẩm Y Y vỗ vỗ ngực mình.
Sau đó menu được giao cho đầu bếp, đợi đầu bếp nấu bít tết xong, lúc Y Y bước đến chuẩn bị bê đồ ăn đi lại bị một người va mạnh vào.
Bịch!
Thẩm Y Y ngã xuống đất, đau đớn kêu lên một tiếng, một lúc sau vẫn chưa phản ứng lại.
“Y Y!” Tố Cầm đứng bên cạnh thấy vậy, kêu lên một tiếng rồi qua đỡ: “Cậu không sao chứ?”
Hai người ngẩng đầu lên mới nhận ra người ban nãy Thẩm Y Y va vào là Mạnh Mai Linh.
“Mạnh Mai Linh, cô làm gì thế?” Thẩm Y Y tức giận hét lên một tiếng với Mạnh Mai Linh.
Còn Tố Cầm sau khi nhìn thấy người va vào Thẩm Y Y là Mạnh Mai Linh, sắc mặt thay đổi, cắn môi không dám nói gì.
“Làm gì à?” Mạnh Mai Linh đắc ý nhìn cô, cười lạnh nói: “Có hiểu quy tắc hay không? Từ lúc nào thì đến lượt cô làm chủ rồi? Bít tết này để tôi bê ra.”
Cô ta muốn xem xem, rốt cuộc là người đàn ông đẹp trai như thế nào, nếu là một công tử giàu có, cô ta có thể chuyển đổi mục tiêu rồi.
Đỡ phải ngày nào cũng phải ở trong nhà hàng này chịu khổ, vừa nghĩ tới chuyện xảy ra hai ngày trước, cô ta lại tức đến mức không chịu nổi.
“Cô, sao cô có thể như vậy được? Đơn này là của Tố Cầm nhận, cho dù không đến lượt tôi, thì cũng không tới lượt cô chứ?” Thẩm Y Y tức giận nói.
“Xì.” Mạnh Mai Linh bê khay đến trước mặt cô ta, đột nhiên giơ chân lên đá vào chân Thẩm Y Y, Thẩm Y Y đau đớn kêu lên, ôm lấy chân mình: “Cô làm gì thế??”
“Cho cô biết ở đây ai có quyền lên tiếng đó.” Mạnh Mai Linh âm hiểm cười: “Bây giờ tôi đá vào chân cô, không có ai tiến tới giúp cô, cô biết ở đây ai có quyền nói chuyện rồi chứ? Tôi muốn bưng cho bàn nào thì bưng, đến lượt cô chất vấn à?”
Thẩm Y Y tức đến ửng đỏ mắt, muốn xong lên tranh cãi với Mạnh Mai Linh một phen, nhưng Tố Cầm lại kéo tay cô lại.
“Đừng đi Y Y, Y Y!”
“Thả tớ ra!” Thẩm Y Y tức giận hét lên: “Tớ phải liều với cô ta, dựa vào đâu cô ta có thể đối xử với tớ như vậy, dựa vào đâu?”
“Không vui sao?” Mạnh Mai Linh đắc ý ngước cằm lên: “Đi tìm quản lí đi, nói ban nãy tôi mới đá cô, xem xem cô còn có thể giữ lại công việc này không.”
Nói xong, Mạnh Mai Linh đắc ý quay người, bưng khay đồ ăn đi.
Thẩm Y Y giống như phát điên muốn xông lên trước, nhưng vẫn luôn bị Tố Cầm kéo lại.
“Đừng đi nữa Y Y, cậu sẽ mất công việc này đó, chúng ta tìm việc cũng không dễ gì, nếu để mất việc, tiền thuê phòng phải làm sao.”
“Thả tớ ra, tìm việc không dễ thì cô ta có thể đối xử với tớ như vậy sao? Hôm nay tớ phải bắt cô ta có một lời giải thích rõ.”
Nhưng bất kể như thế nào, Thẩm Y Y vẫn bị Tố Cầm giữ chặt lấy, mấy người bên cạnh nhìn thấy cũng không kìm nổi mà thở dài.
“Cô vẫn nên thôi đi, cho dù cô có đòi cô ta một lời giải thích cũng không đòi được đâu, dù sao ai cũng biết quản lí đứng về phía cô ta, cô đi qua đó nhiều lắm cũng chỉ trút được lửa giận mà thôi, thực tế thì chẳng có ích gì cả.”
“Đúng đó đúng đó, hơn nữa cô ta cướp khay bê qua đó, đây đang là cướp việc làm thay cô, có gì mà nghĩ không thông chứ? Nhìn trai đẹp, chúng ta không cần bê đồ ăn cũng nhìn được mà, lát nữa tìm một cái cớ đi lau bàn bên cạnh không phải là có thể nhìn thấy rồi sao?”
“Đúng đó Y Y, mọi người nói không sai, cậu nghĩ thoáng chút.”
Thẩm Y Y bị cô ta đẩy ngã, lại bị đá một cái, tức đến mức máu xông lên não, sau khi nghe mọi người nói như vậy vẫn không thể dập tắt được cơn tức.
Cô cắn môi: “Mối thù này tớ nhất định phải trả, bây giờ cô ta đang cao cao tại thượng đúng không? Đợi lúc cô ta ngã xuống, tớ sẽ cho cô ta biết Thẩm Y Y này cũng không dễ dây vào đâu.”
Mạnh Mai Linh đắc ý trong lòng, đến nụ cười trên môi cũng lan rộng ra, đến dáng vẻ bê khay đồ ăn ra cũng trở nên quyến rũ hơn.
Tuy mọi người đều mặc đồng phục, nhưng đồng phục của cô ta lại đặc biệt được sửa qua, cổ áo thấp, váy ngắn, tất đen, giày cao gót, vô cùng quyến rũ.
Bây giờ trong lòng cô ta chỉ nghĩ lúc gặp được anh chàng đẹp trai đó, nhất định phải dốc sức thể hiện một phen.
Rất nhanh, Mạnh Mai Linh đã đi đến bàn số 8 gần đó, ánh mắt của cô ta khóa chặt vào bóng lưng cao ráo của người đàn ông kia, không khỏi híp mắt lại.
Sao cảm giác như bóng lưng này… lại có chút quen thuộc nhỉ? Hình như gặp ở đâu đó rồi?
Đương nhiên, một người chỉ có đàn ông trong mắt như Mạnh Mai Linh hoàn toàn không để ý đến người ngồi đối diện Dạ Âu Thần.