Nghĩ thế, Hàn Minh Thư lập tức lướt danh bạ, lại phát hiện mình không thể liên hệ với bất kỳ ai.
Không thể liên hệ với Hàn Đông, vì một khi liên hệ, anh sẽ biết chuyện xảy ra gần đây với cô, sau đó sẽ ép mang cô về cùng sống ở nhà họ Hàn.
Nếu nói với Tiểu Nhan, cô ấy cũng không cách gì khác, cuối cùng có thể sẽ cầu cứu Hàn Đông.
Cho nên gọi cho Tiểu Nhan cũng chẳng khác nào gọi cho Hàn Đông.
Nhưng mà lúc này cô còn có thể gọi cho ai? Chẳng lẽ lúc này cô phải cầu cứu Dạ Âu Thần sao?
Hàn Minh Thư cắn môi dưới, trong lòng vô cùng bối rối, đau khổ.
Khi cô đang bối rối thì chuông điện thoại di động bỗng nhiên vang lên.
Hàn Minh Thư nhìn thoáng qua, phát hiện là Dạ Âu Thần gọi tới cho cô.
Sao có thể như vậy chứ?
Chẳng lẽ đúng như anh nói, tâm linh tương thông sao?
Nghĩ vậy, Hàn Minh Thư run rẩy ấn nút trả lời điện thoại.
"Alo?"
"Cố hết sức đi đến chỗ có camera giám sát, tránh đi vào đường nhỏ và chỗ điểm mù." Giọng trầm thấp từ đầu điện thoại kia truyền tới tai nghe, tiếng nói như dòng điện truyền vào tai Hàn Minh Thư.
Hô hấp Hàn Minh Thư cứng lại, cô tưởng mình nghe lầm, bờ môi khẽ run rẩy, sao Dạ Âu Thần biết cô bị theo dõi? Anh ẩn nấp ở chỗ nào thế?
Nghĩ thế, Hàn Minh Thư vô thức muốn quay đầu.
Nhưng giọng nam tính trong tai nghe lại truyền tới.
"Đừng quay đầu lại."
Động tác của Hàn Minh Thư lập tức dừng lại.
"Tiếp theo hãy làm như tôi nói."
Sau khi biết được mình thật bị theo dõi, Hàn Minh Thư nói không sợ là giả, dù sao từ những chuyện phát sinh trước đó, rõ ràng nhìn ra được đối phương có thâm cừu đại hận với cô, lúc này đi theo cô chắc là những ngày này đều theo dõi cô.
Dù sao trước đó cô luôn ở cùng Dạ Âu Thần, thế nhưng khi hai người không ở cùng nhau cô lập tức bị theo dõi, điều này chứng minh điều gì?
Có điều, lúc trước trong lòng hoảng loạn, sau khi nghe chỉ dẫn của Dạ Âu Thần, cô dần bình tĩnh trở lại.
"Bây giờ em hãy lái xe đến sát vị trí bên tay phải dừng lại, lát nữa rẽ vòng vào một ngã tư khác."
Hàn Minh Thư không đáp lại, chỉ khẽ gật đầu, sau đó làm theo lời Dạ Âu Thần nói.
Cô không nói gì, chỉ hành động, dù như vậy Dạ Âu Thần có thể nhìn thấy.
Dạ Âu Thần hơi nhíu mày: "Hãy đáp lại tôi một tiếng."
Hàn Minh Thư: "Có chuyện gì thế?"
"Khi tôi nói chuyện với em, em hãy nhớ lúc nào cũng phải đáp lại."
Hàn Minh Thư: "... em biết rồi."
Vòng qua đường, ánh mắt Hàn Minh Thư nhìn lướt qua kính chiếu hậu, phát hiện quả nhiên chiếc xe con màu đen kia còn theo sát phía sau.
Hàn Minh Thư hít sâu một hơi, nghe được mình dùng âm thanh nhẹ nhàng hỏi.
"Tiếp theo lái thế nào?".
Truyện KhácDạ Âu Thần đầu bên kia không trả lời, an tĩnh có chút đáng sợ, Hàn Minh Thư chớp chớp mắt, nhỏ giọng kêu một tiếng: "Dạ Âu Thần?"
Dạ Âu Thần bên này còn đang phân tích đường xá, nên không rảnh đáp lời cô, đến khi anh rảnh rỗi thì đã nghe thấy tiếng gọi khẽ tinh tế của cô, hơn nữa còn gọi tên anh.
Dạ Âu Thần lập tức cảm giác mình giống như bị điện giật một chút, trái tim tê tê.
Ánh mắt anh phức tạp, mấp máy môi mỏng, khi hai người trên giường, sao cô không dùng âm thanh như này gọi mình chứ? Nếu cô mà dùng loại thanh âm này, vậy anh...
Không nghĩ còn tốt, vừa nghĩ... trong đầu lập tức tràn ngập hình ảnh hương diễm phát sinh vào buổi sáng, yết hầu Dạ Âu Thần xiết chặt, cúi đầu nhìn chăm chú nơi không có tiền đồ nào đó, đưa tay nhéo ấn đường phát đau, thấp giọng nói: "Tôi đây."
Nghe được anh trả lời mình, Hàn Minh Thư không nhịn được cắn môi dưới phàn nàn:
"Tại sao vừa nãy anh không trả lời?"
Vừa nãy rõ ràng người này còn yêu cầu cô nhất định lúc nào cũng phải đáp lời anh, kết quả, tại sao bản thân anh không làm như vậy?
"Ồ." Trong tai nghe truyền đến tiếng cười khẽ của Dạ Âu Thần: "Em sợ hả?"
Hàn Minh Thư lại cắn chặt môi dưới thêm mấy phần, không trả lời anh.
Bây giờ cô vẫn chưa lấy lại tinh thần, đã sớm quên mất chuyện trước đó mình và Dạ Âu Thần còn đang cãi nhau.
"Nhìn thấy đèn xanh đèn đỏ phía trước kia không?"
"Ừm."
Hàn Minh Thư gật đầu: "Nhìn thấy."
"Bây giờ em hãy giảm tốc độ."
Hàn Minh Thư giảm tốc độ: "Sau đó thì sao?"
"Chờ."
Chờ? Chờ cái gì? Hàn Minh Thư ngước mắt nhìn số giây trên đèn xanh đèn đỏ, suy nghĩ một chút bỗng kịp phản ứng.
"Tôi biết rồi."
Trước sau cùng lắm chỉ vài giây đồng hồ, bên này Dạ Âu Thần nghe vậy không kìm được nhếch môi.
"Xem ra em đã biết phải làm thế nào rồi."
Hàn Minh Thư đại khái đoán được một chút, chỉ có thể nói: "Tôi không có đồng hồ bấm giờ chuẩn, anh có không?"
"Ừm, trước tiên hãy giảm tốc độ, tốc độ bây giờ của em là vừa vặn, sau mười giây đồng hồ một mạch tăng tốc."
"Tôi biết rồi."
Hàn Minh Thư chậm rãi lái xe, lúc này trong lòng vừa tính toán tốc độ, vừa lẩm nhẩm thời gian.
Khi khoảng cách đèn xanh đèn đỏ nhảy ngừng còn có một giây đồng hồ, Hàn Minh Thư hít sâu một hơi, bỗng giẫm mạnh chân ga tăng tốc.
Xe vốn đang đi từ từ, lúc này lại lao đi như mũi tên, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta sợ hãi thán phục.
Xe theo phía sau dường như không ngờ rằng người ta căn thời gian, hơn nữa lại đột ngột tăng tốc ở thời điểm này, khi người bên trong xe kịp phản ứng, hô lớn: "Mau đuổi theo!"
Lúc này, đèn đỏ đã xuất hiện biến hóa, hơn nữa đúng lúc phía trước có cỗ xe chắn lại khiến bọn họ muốn đuổi theo cũng không đuổi kịp.
"Mẹ kiếp!" Người lái xe không kìm được chửi tục, một quyền nện trên tay lái: "Chúng ta bị gài bẫy rồi."
"Đã xảy ra chuyện gì? Làm sao bị gài bẫy?" Người phía sau rướn người lên: "Không phải vẫn luôn song hành ư, sao lại đột nhiên tăng tốc?"
Người lái xe căm hận trừng mắt nhìn đèn đỏ và chiếc xe trước mặt, ghiến răng tức giận nói: "Có lẽ cô ta đã phát hiện, cho nên vừa rồi mới đột nhiên giảm tốc độ, tính toán đúng thời gian đèn xanh đèn đỏ, chính là gài bẫy chúng ta."
Người phía sau nghe anh ta giải thích xong cũng chợt lấy lại tinh thần.
"Chết tiệt, cô gái này lợi hại như vậy, suốt dọc đường, không phải cô ta vẫn luôn không có phản ứng gì sao? Làm sao đột nhiên lại biết mình bị theo dõi? Vậy làm sao bây giờ?"
"Có thể làm sao? Chờ hết đèn đỏ rồi tiếp tục đuổi thôi, dù sao cô ta là phụ nữ, còn sợ đuổi không kịp cô ta hay sao? Xem mình cô ta có thể chạy đi nơi nào."
Khi đám người đang thương lượng, cửa sổ xe bỗng bị gõ mấy lần.
Cộc cộc.
"Ai vậy?" Người lái xe hạ cửa sổ xuống.
Ngoài cửa sổ đứng một người sắc mặt lạnh lùng, chính là Lang An được Dạ Âu Thần gọi điện thoại đến.
"Chính là các người sao?" Lang An bất đắc dĩ nhìn bọn họ một chút: "Làm gì không làm, cứ nhất định phải làm chuyện này chứ?"
"Anh có ý gì?" Người lái xe và người phía sau liếc nhau, sau đó người phía sau lập tức nói: "Đi mau."
Lang An vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Không cần đi, các người đã bị bao vây."
Vừa rồi theo chỉ dẫn của Dạ Âu Thần, Hàn Minh Thư đã tiến vào khu vực an toàn, thành công bỏ rơi bọn bám đuôi này, hơn nữa đúng lúc đưa bọn họ vào vòng vây của Lang An.
"Đi cùng tôi trở về nói kỹ càng về chuyện lần này đi."
Mấy người liếc nhau, mặt mày xám ngoét.