Gặp lại Dạ Y Viễn.
Không ngờ lại xảy ra tình huống này, Hàn Minh Thư từ xa nhìn thấy gương mặt hiền hòa ngày xưa, ý cười thản nhiên trong đáy mắt khiến cô chợt nhớ về một nơi xa xăm.
Hàn Minh Thư mím mím đôi môi đỏ mọng rồi cất bước đi tới.
Dù là năm năm trước hay năm năm sau, Dạ Y Viễn vẫn lịch lãm và dịu dàng như vậy.
Ngay khi cô đến gần, anh đã đi vòng qua bàn kéo ghế cho cô và cất giọng nhẹ giọng: "Em ngồi đi."
"Cảm ơn."
Hàn Minh Thư cảm ơn anh rồi ngồi xuống.
Nhân viên phục vụ đi tới, sau khi hỏi hai người muốn uống gì mới cầm thực đơn ngồi đi.
Dạ Y Viễn chăm chú nhìn cô với nét mặt dịu dàng, anh cất giọng nhỏ nhẹ.
"Anh cứ nghĩ em sẽ không muốn gặp anh nữa."
Hàn Minh Thư dừng lại, nhìn thấy dáng vẻ tao nhã của anh ta, lại so sánh với những gì anh ta làm ở nơi riêng tư thì không khỏi cảm thấy nực cười nên trên đôi môi đỏ mọng của cô liền nở một nụ cười mỉa mai, cô móc mỉai: "Lẽ nào tôi không muốn gặp anh thì tổng giám đốc Viễn đây sẽ không có biện pháp ép tôi phải chủ động liên hệ anh sao?"
Một câu tổng giám đốc Viễn khiến nụ cười trên môi Dạ Y Viễn tắt ngúm đi đôi phần, anh ta có chút bất đắc dĩ khi nhìn vào ánh mắt của Hàn Minh Thư.
"Tại sao bây giờ em lại có ác cảm với anh như vậy? Anh đã làm sai điều gì?"
"Ác cảm?"
Hàn Minh Thư cười: "Anh cảm thấy tôi có ác cảm với anh chỗ nào?".
||||| Truyện đề cử:
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân |||||
"Nếu không ác cảm thì vì sao em lại xem anh như người xa lạ? Vì sao… Lại gọi anh bằng danh xưng tổng giám đốc Viễn xa lạ chứ?"
Hàn Minh Thư nhìn anh ta, không nói lời nào.
Nhưng rõ ràng là cả hai đều không nở nụ cười trên môi.
Dạ Y Viễn nhìn cô một lúc lâu, nhưng cuối cùng vẫn bất lực thở dài: "Cửu, đừng đối xử với anh như vậy, anh đã nói rồi, anh không có ác ý."
"Vậy anh có ý gì?" Hàn Minh Thư nhìn thẳng anh ta bằng ánh mắt gắt gao: "Nếu anh không có ý xấu thì chẳng phải anh không nên làm gì hết sao? Quản lý Dịch, bao gồm cả hợp đồng, đều do anh tính toán, đúng không?"
Nghe nói như thế, Dạ Y Viễn lại nặng nề thở dài một hơi.
"Xem ra trong mắt em, anh hai chẳng khác gì một tên xấu xa."
Anh hai......
Cách xưng hô này nghe mới xa vời làm sao, tim Hàn Minh Thư đập mạnh và loạn nhịp một lát, cô lạnh lùng nói: "Tôi cùng Dạ Âu Thần không còn là vợ chồng nên anh cũng không phải là anh hai của tôi nữa."
"Cuối cùng em cũng đồng ý thừa nhận anh không phải là anh hai của em rồi." Dạ Y Viễn cười khẽ: "Năm năm trước anh không muốn em gọi anh là anh hai thì em không chịu. Bây giờ, sau năm năm ngay cả một tiếng anh hai em cũng không muốn gọi, anh lại càng cảm thấy khổ sở hơn, đã xảy ra chuyện gì thế này?”
Hàn Minh Thư: "..."
"Thành thật mà nói, anh hoàn toàn không biết gì về hợp đồng mà em đã đàm phán với Dịch Thiên. Nếu phải nói những chuyện mà anh biết thì đại khái là sau khi anh ta lên báo, anh mới biết đối tượng hợp tác trong chuyện này là em.”
Dạ Y Viễn rất thành tâm khi nói những lời này, giọng điệu cũng rất nghiêm túc. Biểu cảm trên mặt cùng ánh mắt thoạt trông cũng không giống như đang nói dối, nhưng Hàn Minh Thư lại không muốn tin anh ta.
Cô luôn cảm thấy mọi chuyện không trùng hợp như vậy, tại sao lại là sau khi báo đăng mới biết chứ?
Nếu là đăng báo xong rồi mới biết thì.. Tại sao thái độ của Dịch Thiên đối với cô lại như vậy?
Đương nhiên cô không nói ra miệng những suy nghĩ đó, Dạ Y Viễn lại cười, nhẹ giọng nói: "Được rồi, đã gặp nhau thì đừng nhắc đến những chuyện không vui đó, anh rất vui vì hôm nay em đồng ý đến gặp anh."
Hàn Minh Thư mím môi, không tiếp lời anh ta.
"Nếu em không muốn gọi anh là anh hai thì hãy gọi bằng tên chứ đừng kêu tổng giám đốc Viễn."
Gọi tên của anh ta? Hàn Minh Thư khẽ nhíu mày: "Tổng giám đốc Viễn, như vậy không thích hợp? Kỳ thật hôm nay tôi đến đây chỉ có một mục đích.”
"Anh biết." Dạ Y Viễn khẽ cười: "Em muốn hủy bỏ hợp tác."
Hàn Minh Thư dừng lại, nhướng mày nhìn anh ta: "Xem ra chuyện gì anh cũng biết."
"Cửu..."
"Tổng giám đốc Viễn." Hàn Minh Thư nhịn không được ngắt lời anh ta, cô kềm nén sự tức giận trong lòng: "Tôi họ Hàn, tên Minh Thư. Anh có thể chọn gọi tôi là cô Hàn hoặc gọi tên đầy đủ của tôi."
Dạ Y Viễn yên lặng nhìn cô, nụ cười ấm áp trên mặt vẫn chưa biến mất, một lúc sau mới nhẹ nhàng nói.
"Được, Minh Thư."
Hàn Minh Thư: "..."
Người này không hiểu lời cô nói sao.
Là kêu đầy đủ tên cô chứ không phải gọi Minh Thư thân mật như vậy!
"Về chuyện hợp tác, hai bên công ty đã ký kết thỏa thuận, không thể hủy bỏ được. Anh biết trong lòng em đang nghĩ gì nhưng chuyện này có liên quan đến lợi ích của công ty em."
Nghe đến đó, Hàn Minh Thư hơi tức giận.
Nhưng Dạ Y Viễn vẫn thản nhiên cười.
"Huống hồ, anh cũng không cố ý giấu giếm thân phận của mình. Minh Thư, lần này là sơ sót của em."
Lời này làm cho Hàn Minh Thư nghiến răng tức giận, nhưng cô phát hiện mình không có gì để nói, lời anh ta nói là đúng, Dạ Y Viễn không có cố ý giấu diếm thân phận của mình, nếu lúc trước Tiểu Nhan cẩn thận và chính cô cũng cẩn thận một chút thì nhất định có thể biết được ai là chủ công ty Bluesky.
Cho nên, kết quả… Người đáng trách vẫn là cô.
Nghĩ đến đây, cô hít sâu một hơi, nhưng vẫn nói không ra lời.
"Minh Thư, anh thật sự không có ác ý."
"Dạ Y Viễn." Hàn Minh Thư nhướng mắt nhìn anh ta, lần đầu tiên cô chính thức gọi tên anh ta: "Tôi mặc kệ giữa anh em các người có gì, nhưng sau năm năm tôi không muốn trở thành vật hy sinh trong cuộc tranh đấu giữa các người.”
"Tranh đấu, vật hi sinh?" Dạ Y Viễn rốt cục không nhịn được nhíu mày: "Ai nói em là vật hy sinh? Em cho rằng như vậy sao?
"Nếu không thì sao? Đừng nói anh thật sự cho rằng tôi là trẻ lên ba sao? Sẽ dễ dàng tin vào những lời anh vừa nói ư?"
"Minh Thư, khi nói ra những lời này, có phải em không có lòng tin vào công ty do chính mình thành lập không? Em cảm thấy… Điều kiện của công ty em không đủ tốt để khiến ban lãnh đạo Bluesky chủ động tiến hành hợp tác?"
Nghe vậy, Hàn Minh Thư khựng lại.
Không thể không nói, Dạ Y Viễn đúng là cao thủ đàm phán.
Có thể dẫn dụ người ta đến một khía cạnh khác khiến bạn không có năng lực phản bác.
Cũng giống như năm năm trước, anh ta thay cô trả 900 triệu, tuy rằng sau này Hàn Minh Thư đã nhờ Hàn Đông trả tiền cho anh ta nhưng, cách làm của Y Viễn lúc ấy… Thực sự khiến cho bạn hoàn toàn không cách nào từ chối anh ta được.
"Phải tự tin một chút."
Dạ Y Viễn khẽ cười, vươn tay xoa đầu cô.
Hành động ấy vẫn như mọi khi.
Hàn Minh Thư ngơ ngác nhìn anh đưa cánh tay tới rồi nhẹ nhàng xoa lên đầu cô.
"Biết không?"
Hàn Minh Thư tỉnh táo lại, ngả người ra sau, cau mày nhìn đối phương, Dạ Y Viễn cười với cô bằng vẻ mặt vô hại, khiến cô không sao bộc lộ được khí thế của mình.
Nhưng càng là như vậy, Hàn Minh Thư lại càng cảm thấy trong ngực như đang có một ngọn lửa, muốn bộc phát nhưng không được, rất khó chịu.
Cô nghiến răng, gằn giọng nói: "Nói dễ nghe thật đấy, tôi không tin chuyện năm xưa không phải do một tay anh sắp đặt.."
Dạ Y Viễn sửng sốt: "Chuyện gì?"
"Tổng giám đốc Viễn thực dễ quên, vở kịch do chính anh đạo diễn mà anh không nhớ sao?”