Bất trí bất giác, sự sợ hãi vừa rồi của Hàn Minh Thư tự nhiên bay biến mất.
Dạ Âu Thần vê dưỡng chất ở cằm cô trên đầu ngón tay, bôi lên chóp mũi của cô: “Đây là cái gì?”
Được rồi, cô thật sự chưa rửa sạch, Hàn Minh Thư hơi đỏ mặt, lại không trả lời câu hỏi của Dạ Âu Thần, mà quay mặt đi, nhìn đúng hướng vừa mới chật vật ngã xuống.
Chỉ là cô còn chưa nhìn rõ, bàn tay to của Dạ Âu Thần đã đưa đến che khuất đôi mắt cô.
“Đừng nhìn nữa, anh đưa em lên lầu trước, em đi lên đó nghỉ ngơi một lát đi.”
Nói xong, anh cũng không quan tâm Hàn Minh Thư rốt cuộc có đồng ý hay không mà ôm ngang cô, bế lên trên lầu.
Càng sợ hãi thì càng tò mò, khi đi qua Hàn Minh Thư lại không nhịn được muốn tới xem thử, kết quả Dạ Âu Thần như đã biết từ trước, giữ chặt đầu cô: “Muốn xem cái gì? Sợ thì đứng xem nữa!”
Sau đó Dạ Âu Thần ôm cô trở về phòng mình, đặt cô lên một chiếc giường lớn mềm mại.
“Ngoan ngoãn nằm đây nghỉ ngời, anh xử lý xong dưới lầu sẽ lên gọi em.”
Nói xong, Dạ Âu Thần liền đi ra ngoài.
Chờ Dạ Âu Thần đi rồi, Hàn Minh Thư chớp mắt, nằm xuống giường lớn mềm mại, ôm lấy cái chăn bên cạnh.
Trong khoảng thời gian này, Dạ Âu Thần đối xử với cô không chê vào đâu được.
Nhưng... rốt cuộc ai là người đùa dai như vậy?
Theo những chuyện gần đây, ngày đầu tiên gửi chuyển phát nhanh tới một con thỏ chết, lại thêm chữ đi chết đi và con chuột chết trong hộp cơm ngày hôm nay, chắc là thủ đoạn của cùng một người.
Nhưng người đóng giả nhân viên chuyển phát nhanh giao thùng hàng lại đột ngột tự sát, nhìn bề ngoài thì giống như tự sát, nhưng có phải tự sát hay không lại là một điều bí ẩn.
Còn có người theo dõi cô hai ngày trước, lúc ấy các cô đang tránh trong bóng tối, nên không cẩn thận nghe nội dung của trò chuyện của họ, nhưng tại sao hai người phía sau lại đột nhiên lại quay lại đường cũ, hình như có người đột nhiên ra tay.
Nhưng người này rốt cuộc là ai? Là muốn giúp người muốn hại cô sao?
Cô đã đắc tội với ai...
Trong đầu loạn hết cả lên, dưới lầu xảy ra chuyện gì Hàn Minh Thư cũng không biết, sau đó cô nằm trên giường từ từ thiếp đi.
Tới khi cô tỉnh lại, đã ngửi thấy mùi đồ ăn thơm lừng.
Hàn Minh Thư mở to mắt ngồi dậy, liếc mắt thấy Dạ Âu Thần ngồi bên cửa sổ.
“Em tỉnh rồi à?” Dạ Âu Thần nghe thấy tiếng động liền đứng dậy đi về phía cô: “Đầu bếp đã nấu cơm xong rồi, dậy ăn chút gì đi.”
Cô còn chưa hoàn toàn tỉnh táo đã bị anh ôm lên, sau đó đi xuống dưới lầu.
Hàn Minh Thư: “... Anh không cần cứ ôm tôi đi như vậy, tôi có chân có thể tự đi.”
“Đi được không?”
Dạ Âu Thần chỉ một câu đã hạ gục cô, Hàn Minh Thư lập tức không nói nên lời. Khi xuống dưới lầu, quả hiện cô thấy trên bàn đã bày cả bàn đồ ăn phong phú.
Tuy rằng trông phong phú, nhưng phần lớn đều là món ăn thanh đạm và bổ dưỡng, rất có ích cho bệnh tình của cô.
Hàn Minh Thư cảm thán đầu bếp thật có lòng, lại có chút cảm động.
Dẫu sao những thứ này đều là Dạ Âu Thần dặn dò.
Mấy thứ bẩn thỉu trên mặt đất đã được thu dọn sạch sẽ, cứ như một hồi kinh hãi vừa rồi thật sự chưa từng xảy ra.
“Đầu bếp đâu?”
Hàn Minh Thư nhìn thoáng qua, phát hiện quanh đây lại không có bóng dáng ai khác, chỉ có cô và Dạ Âu Thần.
“Về hết rồi.”
Dạ Âu Thần chủ động múc một bát canh cho cô, dặn cô uống hết.
Đồ ăn quá nhiều, cho dù Hàn Minh Thư rất đói bụng, nhưng chắc là trước đó đã bị dọa sợ nên bây giờ cô không muốn ăn gì, chỉ ăn được khá ít.
Nhưng Dạ Âu Thần vẫn rất kiến nhẫn dỗ cô ăn nhiều hơn một chút, khiến cho Hàn Minh Thư cảm thấy mình sắp biến thành trẻ con rồi.
Cuối cùng cô bất đắc dĩ nói: “Anh đứng dỗ tôi ăn nữa, tôi thật sự ăn không nổi. Nếu anh ăn no rồi thì trở về trước đi, hôm nay tôi muốn yên tĩnh một mình.”
Dạ Âu Thần buông đũa trong tay xuống, mấp máy môi mỏng.
“Một mình em ở nhà không sợ sao?”
“Chỉ cần tôi không mở cửa, sẽ không có ai vào được nhà mà? Hơn nữa...” Hàn Minh Thư ngước nhìn đối phương: “Không phải anh đã lắp camera ở cửa nhà sao? Bên này có bất thường chắc chắn anh cũng sẽ biết.”
“Đến bây giờ em vẫn cho rằng anh gắn camera trước cửa nhà em sao?”
Hàn Minh Thư ngước mắt, mỉm cười: “Không có sao? Anh có muốn lắp một cái trong nhà tôi không? Hay tôi phải đến nhà anh để tìm video chứng minh sự trong sạch của anh?”
Nói xong, Hàn Minh Thư buông bát đũa trong tay xuống, nhẹ giọng nói: “Được rồi, tôi biết anh không muốn thừa nhận bởi vì anh sợ tôi sẽ phản kháng, nhưng hai ngày qua đã xảy ra quá nhiều chuyện, bây giờ tôi có thể hiểu cách làm của anh. Vì vậy, cho dù anh có lắp camera, tôi cũng không trách anh nữa.”
Dạ Âu Thần hơi kinh ngạc, cô lại không trách anh sao? Anh nheo mắt đánh giá Hàn Minh Thư, định tìm ra cảm xúc khác thường trên khuôn mặt cô.
“Hôm nay cảm ơn anh đã làm nhiều chuyện cho tôi như vậy.”
Dạ Âu Thần hơi thả lòng cái cằm căng cứng, không ngờ cô lại nói cảm ơn anh. Anh bỗng nhiên thấy tất cả những gì mình làm trong thời gian này đều đáng giá.
Cuối cùng Hàn Minh Thư tiễn Dạ Âu Thần ra đến cửa, không nhịn được nói một câu:
“Thật ta anh không cần cứ trông chừng tôi như vậy, không đáng.”
Những lời này xuất phát từ trong lòng cô.
Ai ngờ Dạ Âu Thần nghe xong lại dừng bước, ngoái đầu lại nhìn cô thật lâu.
“Cả đời này tôi chỉ có một người phụ nữ là em, không chăm sóc em thì chăm sóc ai?
Hàn Minh Thư: “...”
“Ăn cơm xong nghỉ ngơi sớm một chút, có chuyện thì gọi điện thoại cho tôi.”
Dạ Âu Thần chủ động đưa tay ra đóng cửa chống trộm giúp cô.
Rầm!
Cửa chống trộm ngăn cách hai người, Hàn Minh Thư ngẩn người đứng tại chỗ, nhớ lại câu anh vừa nói.
Cả đời này chỉ có một người phụ nữ là cô...
Nhưng lời này là nghiêm túc... hay là tùy tiện nói ra?
Xem biểu hiện của anh gần đây thì không giống là giả.
Nhưng năm đó, thời gian anh ở bên Mai Linh thì sao?
Năm đó cô lựa chọn tin tưởng anh, nhưng sau khi cô rời đi, anh cũng chưa từng cho cô một lời giải thích.
Sau một lúc lâu, cô mới trở lại bình thường, lấy di động ra gọi điện thoại cho Tiểu Nhan.
“Tiểu Nhan, cậu tan làm chưa?”
“Hả? Minh Thư, tớ tan làm rồi, quên nói với cậu tối nay tớ và Bé đậu nành cùng về nhà họ Hàn... Khụ khụ, tớ nghĩ đến những lời đã nói với cậu đêm qua, vẫn thấy gần đây tớ tạm thời không nên trở về, chờ cậu xử lý xong vấn đề tình cảm đã rồi tính sau.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT