*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bác sĩ vừa rời đi, Lang An đã quay lại phòng xem xét.

Bình thường Dạ Âu Thần luôn ngông cuồng tự đại, lại ngồi trông chừng ở bên giường, nhìn chằm chằm Hàn Minh Thư đang nằm trên giường, ánh mắt, nét mặt của anh đều toát ra vẻ quan tâm nồng đậm.

Xem ra, cậu Dạ thật sự bị mợ chủ ăn sạch rồi.

Anh ấy đã tìm kiếm mợ chủ suốt 5 năm, có lẽ là vì nhà họ Hàn cố ý che giấu, nên anh ấy mãi không tìm được tung tích của cô, đến 5 năm sau, anh ấy mới gặp lại mợ chủ.

Bắt đầu từ giây phút đó, có lẽ cậu Dạ đã phát điên rồi.

Bỏ đi, cứ để mặc anh ấy phát điên, đời người có mấy lần 5 năm chứ, nên anh sẽ không ngăn cản bất kỳ chuyện gì của cậu Dạ.

Lang An đi vào, cung kính nói: “Cậu Dạ, bác sĩ mới nói, đợi mợ chủ hạ sốt rồi sẽ ổn thôi, nếu ở đây không còn việc gì khác, thì tôi xin phép về công ty trước.”

Dù gì công ty cũng còn rất nhiều chuyện phải xử lý, gần đây cậu Dạ rất chểnh mảng chuyện công ty, mặc dù anh ấy vẫn xử lý mấy chuyện quan trọng, nhưng công ty lớn như thế, tất nhiên mọi chuyện lớn nhỏ đều dồn hết lên vai Lang An.

Tất nhiên Lang An phải giải quyết hết mọi thứ.

“Cậu đi đi.” Dạ Âu Thần hờ hững gật đầu, rồi tiện thể nhắc nhở anh ta: “Cậu đừng quên nhìn chằm chằm chuyện đó.”

“Vâng cậu Dạ, tôi sẽ theo dõi sát sao, nếu có bất kỳ động tĩnh gì tôi sẽ thông báo với anh.”

“Ừm.”

Sau khi Lang An rời đi, Dạ Âu Thần vẫn canh chừng bên cạnh Hàn Minh Thư, thỉnh thoảng sẽ đổi khăn ướt, làm đủ cách hạ nhiệt bằng vật lý cho cô.

Kết hợp với thuốc, Hàn Minh Thư nhanh chóng hạ sốt.

Dạ Âu Thần nghiêng người về phía trước, chạm trán mình vào trán cô, cẩn thận cảm nhận một hồi, rồi mới nhận ra thân nhiệt Hàn Minh Thư đã trở lại bình thường.

Lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng anh không vội ngồi dậy, mà chống hai tay hai bên người cô, nhìn Hàn Minh Thư vẫn đang ngủ mê man.

“Em bị ngốc à? Ngay cả việc chăm sóc bản thân cũng làm không xong, thì làm sao chăm sóc người khác được?”

Nói đến đây, Dạ Âu Thần lại khẽ thở dài, rồi cúi đầu hôn nhẹ lên môi Hàn Minh Thư, nhưng anh chưa mãn nguyện nên di chuyển đến đôi môi mềm mại của cô, khẽ mút một tý, cuối cùng vẫn kiềm chế được dục vọng lại sôi trào trong người mình.

Trong một nhà hàng Tây nào đó.

“Anh nói cái gì? Các anh nhận được thông báo, nên tạm thời rời đi à? Tôi thông báo các anh rời đi khi nào? Chẳng phải tôi bảo các anh đi theo dõi cô ta à?”

“Ha, anh nói câu này với tôi là sao? Anh định cầm tiền rồi không làm việc đúng không?”

Một giọng nữ tức giận truyền ra từ trong góc tối, một cô gái mặc đồ phục vụ trong nhà hàng đang trốn trong góc, dùng tay che điện thoại khẽ quát với đầu bên kia.

“Cô à, không phải chúng tôi định lấy tiền không làm việc, mà tình hình là thế này…”

Đối phương kể lại mọi chuyện với cô, nhưng cô vẫn cảm thấy khó hiểu.



“Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là quỷ nghèo hèn nhà cô.”

Mạnh Mai Linh cười khẩy, ngắt điện thoại xong thì đứng dậy đi tới trước mặt người đó.

“Thẩm Y Y, cô có giỏi thì cũng đi theo quản lý cho tôi xem.”

“Cô!” Thẩm Y Y bị ánh mắt đắc ý của cô chọc tức, rồi nghiến răng nghiến lợi mắng: “Tôi thật sự không biết cô lấy đâu ra mặt mũi, ở bên một lão già như thế, mà cô vẫn còn ở đây dương dương tự đắc.”

“Cô nói cái gì?”

Thẩm Y Y cười khẩy thành tiếng: “Chẳng lẽ tôi nói sai à? Quản lý lớn tuổi như thế, ông ta còn có thể làm ba của cô, vậy mà cô không hề chê bai người ta, đúng là hạng người phụ nữ ghê tởm ai cũng có thể nhận làm chồng.”

Bốp…

Một cái tát vào mặt Thẩm Y Y.

Cái tát này rất mạnh, Thẩm Y Y bị tát đến mức lùi về sau, rồi ôm mặt mình căm hận ngẩng đầu lên nói: “Cô dám đánh tôi?”

Mạnh Mai Linh khoanh tay trước ngực nói: “Tôi không đánh cô thì làm sao cô biết sự lợi hại của tôi? Dù quản lý là lão già thì sao? Tôi có phải người phụ nữ ghê tởm hay không cũng là chuyện của tôi, đâu đến lượt cô tới đây đánh giá. Hơn nữa, giờ những thứ tôi nhận được đều dựa vào năng lực của tôi, dù tôi dùng thủ đoạn dơ bẩn thì sao? Tôi bằng lòng trả giá nó, còn cô?”

Thẩm Y Y ngạc nhiên trợn tròn mắt nhìn Mạnh Mai Linh.

Cô không ngờ cô ta lại nói chuyện dơ bẩn của mình một cách trong sạch thoát tục như thế, cô vốn cho rằng Mạnh Mai Linh sẽ tức giận, khi cô nói cô ta ai cũng có thể nhận làm chồng.

Quả thật Mạnh Mai Linh rất tức giận, nhưng cô vẫn rất đắc ý nói mình có được là do trả giá!

“Đúng là không biết xấu hổ, tôi chưa từng thấy người nào vô liêm sỉ như cô.”

“Ha.” Mạnh Mai Linh khoanh tay trước ngực đi tới nói: “Vậy phải làm cô thất vọng rồi, bởi vì… tôi chỉ càng vô liêm sỉ hơn.”

Sau khi cô từ trên mây rơi xuống dưới bùn, cô đâu còn thứ gì để mất nữa?

Trước đây cô là cô cả nhà họ Hàn, có thể làm mưa làm gió, nhưng giờ thì sao?

Cô là con gái của một ma bạc, lúc nào về cũng có thể bị ba đánh đến chảy máu đầu, hơn nữa còn bị bọn đòi nợ chặn trên người bất cứ khi nào, cô đâu còn gì để mất nữa?

Mọi thứ đều do người phụ nữ kia ban tặng.

Nên cô muốn trả lại hết cho cô ta!

Thẩm Y Y ôm mặt chạy ra ngoài, đồng nghiệp thấy thế thì quan tâm hỏi han: “Cô sao vậy? Mặt sưng hết lên rồi.”

Thẩm Y Y bị hỏi như thế, thì nhất thời căm hận, tức giận nói: “Lúc nãy Mạnh Mai Linh kia ở bên trong lười nhác, nên tôi nói cô ta mấy câu, thế là cô tát tôi ngay.”

Đồng nghiệp nghe vậy thì không khỏi trợn tròn mắt: “Cô bị gì vậy? Cô chọc ai không chọc lại đi chọc cô ta? Cô ta là cục cưng trong nhà hàng chúng ta, cô tới gây sự với cô ta chẳng khác nào tự làm mình không vui.”

“Tôi chỉ chướng mắt với cô ta, dựa vào cái gì mà cô ta có thể làm như thế?”

“Dựa vào cái gì? Tất nhiên là dựa vào việc người ta trả giá bằng mọi thứ, cô ta dám ngủ, rồi dỗ dành cùng lão già, cô dám không?”

“Tôi!” Thẩm Y Y bị cô ta hỏi thế thì bỗng nhận ra mình hết đường cãi lại.

“Người ta trả giá bằng cơ thể mình, nên có thể ngang ngược trong nhà hàng này. Mặc dù chúng ta thấy cô ta vô liêm sỉ, nhưng bản thân cô ta lại cảm thấy mình rất lợi hại, chúng ta đừng bận tâm đến cô ta, cứ làm chuyện của mình là được.”

Nói xong, đồng nghiệp vỗ vai cô, khuyên nhủ: “Lần này cô chịu thiệt, coi như bài học nhớ đời, lần sau cô đừng đối nghịch với cô ta nữa, người trong nhà hàng chúng ta đều sợ cô ta.”

Thẩm Y Y vẫn không phục, cô nghiến răng ôm má mình, chẳng lẽ cô phải chịu một cái tát oan uổng như thế?

Không được, cô không thể bị ức hiếp vô cớ như thế.

Cô nhất định phải điều tra cho rõ, lúc nãy cô ta đã nói gì trong điện thoại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play