Ngay từ đầu Hàn Minh Thư không tin, cảm thấy anh đang lừa cô.
Lúc cô đang giãy dụa thì nghe được tiếng bước chân dồn dập.
Hàn Minh Thư lập tức căng thẳng nín thở lại, dù sao lúc nãy cô vừa mới bị hoảng sợ đến giờ vẫn còn chút sợ hãi, bởi vì cô được Dạ Âu Thần kéo vào một góc tối, cho nên đứng ở đây có thể nhìn thấy rất rõ khu vực sáng sủa ngoài kia.
Hai người đàn ông mặc đồ đen đi về phía này, bọn họ hoảng loạn kiếm đông kiếm tây, sau đó lại nhỏ giọng nói với nhau.
“Sao lại thế này? Người đâu rồi?”
“Lúc nãy không phải bảo anh đi theo sau, còn tôi đi toilet sao?”
“Đệt, mẹ nó không phải anh bảo tôi chờ anh sao? Ai biết anh đi vệ sinh lâu như thế, chỉ mất một lúc thôi, anh không thể nhịn xíu à? Bây giờ mất dấu người ta rồi? Đến lúc về làm sao báo cáo kết quả công việc được đây?”
Nói một lúc, hai người đột nhiên dừng chân lại.
Một trong số hai người kia nhìn xung quanh rồi nói: “Có phải cô ấy đã biết chúng ta theo sau nên đã trốn đâu đó quanh đây rồi không?”
Nghe được lời này, Hàn Minh Thư nín thở, đôi tay đang đặt trên môi cô đột nhiên thả lỏng, Hàn Minh Thư trừng to mắt.
Ngay lúc này lại buông ra, định để cô bất cẩn phát ra tiếng động hay sao?
Hàn Minh Thư đứng trong bóng đêm trừng mắt nhìn Dạ Âu Thần, vừa định nói gì, người đối diện lại đột nhiên cúi người xuống, không hề báo trước gì đã phủ lên bờ môi của cô.
“...”
Cô lập tức ngẩn người.
Thì ra anh buông tay vào giờ phút này cũng không phải vì nguyên nhân gì khác, mà là vì cái này sao?
Lông mi khẽ run, Hàn Minh Thư nháy mắt, lúc duỗi tay định đẩy anh ra, lại ý thức được có lẽ sẽ gây ra tiếng động, sau đó sẽ bị hai người bên ngoài phát hiện.
Vì thế cô đành phải dừng động tác, sau đó lại nghe hai người kia nói.
“Chắc là không đến nỗi trốn đi đâu, cách xa như thế, chắc cô ấy cũng không biết chúng ta đang theo dõi, huống chi đây là khu chung cư, có lẽ cô ấy đã về nhà rồi.”
Dạ Âu Thần duỗi tay nâng chiếc cằm mềm mại của cô, cạy mở hàm răng của cô.
Hàn Minh Thư bất giác nắm chặt lấy cổ áo Dạ Âu Thần, trợn to đôi mắt, đầu ngón chân cũng cuộn tròn lên, hồi hộp căng thẳng đến mức không dám phát ra bất cứ tiếng động nào.
“Vậy bây giờ phải làm sao đây? Hôm nay cứ vậy quay về báo cáo sao?”
“Còn nhiều thời gian, đi về trước đi.”
Nghe thấy tiếng bước chân đi xa dần, Hàn Minh Thư cũng dần dần yên tâm lại, mãi đến khi tiếng bước chân biến mất, Hàn Minh Thư mới lấy lại tinh thần định đẩy Dạ Âu Thần ra.
Lúc này Dạ Âu Thần đã hôn rất sâu, cơ thể cao to đè lên người cô, hai người dán sát cơ thể vào nhau.
Hơi nóng từ cơ thể anh cách một tầng quần áo truyền đến, nóng rực, làm người ta muốn né tránh theo bản năng.
Hàn Minh Thư giãy dụa lui ra sau, muốn tránh đi sự bá đạo của Dạ Âu Thần.
Hai người cứ ngươi tiến ta lui một lúc lâu trong bóng đêm, cuối cùng Dạ Âu Thần mới lưu luyến không rời mà rút môi lưỡi về, tựa vào trán cô khẽ thở dốc.
Hàn Minh Thư chỉ cảm thấy môi hơi tê và đau nhói, cô tức giận đấm anh: “Buông tôi ra.”
“Sao nào?” Dạ Âu Thần cười trầm thấp: “Lúc nãy không dám lên tiếng, bây giờ người ta đi rồi thì nổi giận với tôi sao?”
Hàn Minh Thư: “...”
“Coi tôi là người thân thiết cho nên không sợ tôi?”
Hàn Minh Thư: “Anh buông ra.”
“Minh Thư.” Dạ Âu Thần ghé sát vào, khẽ chạm đôi môi mỏng lên mặt cô: “Lúc nãy là tôi đã gọi điện thoại.”
Lại là chuyện này...
Chỉ cần nghĩ đến việc cô đã để lộ cảm xúc và suy nghĩ trong lòng trước mặt anh, Hàn Minh Thư lại cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, cô đẩy mạnh Dạ Âu Thần ra ngoài, tức giận đến mức lập tức xoay người bỏ đi.
“Không lấy đồ sao?”
Giọng Dạ Âu Thần vang lên ở phía sau.
Hàn Minh Thư không thèm trả lời anh, lập tức đi về phía thang máy ở hành lang.
Bây giờ cô chỉ muốn đi về, tên Dạ Âu Thần khốn kiếp này.
Ting -
Thang máy mở của, Hàn Minh Thư lập tức bước vào.
Vừa mới xoay người thì trước mắt đã có thêm một bóng người cao lớn, trong tay còn xách theo hai túi đồ đạc cô vứt dưới đất khi nãy.
Thấy anh, Hàn Minh Thư lập tức bấm nút đóng cửa ngay, nhưng mà cửa còn chưa kịp đóng lại, Dạ Âu Thần đã cười tủm tỉm chui vào trong, sau đó đứng bên cạnh cô.
Hàn Minh Thư lạnh mặt, cách anh xa hơn.
Thang máy chạy lên cao, nhanh chóng đến tầng mà Hàn Minh Thư đang ở, cô bước ra thang máy, Dạ Âu Thần cũng ra theo.
Hàn Minh Thư hơi tức giận quay đầu lại: “Anh đừng đi theo tôi, tôi không cần mấy món đồ đó nữa.”
Dạ Âu Thần ngước mắt, tầm mắt rơi xuống gương mặt đầy tức giận của cô.
Bởi vì cô vừa khóc nên quanh viên mắt của cô còn hơi đỏ lên, nhưng mà nơi đỏ nhất lại là... môi của cô.
Vừa đỏ vừa sưng.
Nghĩ đến đây chính là kiệt tác của anh, trong mắt Dạ Âu Thần không khỏi hiện lên chút ý cười ranh mãnh.
“Mấy thứ này đều do em bỏ tiền ra mua về.” Anh nói.
Hàn Minh Thư lập tức bắt được chút ranh mãnh trong đáy mắt anh, cô tức giận nói: “Ánh mắt anh có ý gì hả?”
“Tôi cứu em.” Anh lại nói.
“Theo lý thì em nên lấy thân báo đáp.”
“...”
Dạ Âu Thần bước lên, hơi cong người, chống một tay ở bên cạnh cô, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm cô: “Trước khi thỏa mãn cơ thể của tôi, có phải nên thỏa mãn dạ dày của tôi trước không?”
Hàn Minh Thư: “...”
“Ha hả.”
Cô duỗi tay cướp lấy túi thức ăn trong tay Dạ Âu Thần, sau đó xoay người đi đến trước của nhà nhấn mật mã, sau khi mở cửa ra thì lập tức bước vào rồi nhìn người đứng ở bên ngoài, lạnh lùng nói: “Hôm nay rất cảm ơn anh, nhưng mà tôi muốn nói, nếu như anh không xuất hiện thì có lẽ tôi cũng đã không hoảng sợ như thế này, hơn nữa trước khi bọn họ tìm được tôi, có lẽ tôi đã lên lầu rồi.”
Nói xong, Hàn Minh Thư đóng sầm cửa lại.
Hàn Minh Thư xách hai túi thức ăn dựa vào cửa, nhớ đến hai người theo dõi cô khi nãy, tâm trạng phập phồng lên xuống.
Ngay từ đầu cô đã cảm thấy có người đang theo dõi cô, cho nên đã rất hoảng sợ, nhưng sau đó lại phát hiện ra người theo sau cô chính là Dạ Âu Thần.
Cô lập tức rất tức giận, nhưng không ngờ là... đằng sau thật sự có người đang theo dõi cô.
Khó mà tưởng tượng được nếu Dạ Âu Thần không xuất hiện, nếu không phải cô đi nhanh hơn, vậy có phải tối hôm nay cô đã...
Càng nghĩ càng sợ, Hàn Minh Thư cảm giác cuộc sống của cô gần như bị làm rối loạn rồi.
Cô cởi giày bước vào, mở tủ lạnh bỏ đồ ăn vào trong, vừa bỏ vào vừa nghĩ.
Vậy Dạ Âu Thần thì sao?
Vì sao đêm hôm khuya khoắt mà anh lại xuất hiện ở đây?
Không lẽ anh đã biết cô sẽ bị người khác theo dõi từ lâu? Nếu anh không biết trước thì vì sao lại nói cho cô rằng có người đến, giống như cố ý làm cô bừng tỉnh vậy.
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư hơi khựng lại, cô đột nhiên xoay người đi ra ngoài mở cửa.
Quả nhiên Dạ Âu Thần vẫn chưa đi, vẫn giữ nguyên tư thế cũ đứng ở đó, thấy anh mở cửa, anh nhướng mày: “Nghĩ kỹ rồi?”
Hàn Minh Thư cắn răng, nghiêng người: “Vào đi!”
Dạ Âu Thần cong đôi môi mỏng lên một độ cong vô cùng quyến rũ, sải đôi chân dài bước vào, Hàn Minh Thư đóng cửa lại thật mạnh, thiếu chút nữa đã đập vào gáy của anh, nhưng anh cũng không để ý.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT