Ngày đó, sau khi tan làm, Dạ Âu Thần lập tức lái xe đến thẳng khu chung cư của Hàn Minh Thư.
Lúc đầu anh vẫn chưa tìm được địa điểm ngay nên Lang An phải trực tiếp dẫn đường cho anh tới đó. Thân hình cao lớn của Dạ Âu Thần hấp dẫn ánh mắt của những phụ nữ độc thân, khi đi vào thang máy đúng lúc phía sau có hai cô gái theo vào.
Nhưng hai người Lang An và Dạ Âu Thần dường như hoàn toàn không nhìn thấy hai cô gái đó, cứ thoải mái nói chuyện.
“Cậu Dạ, anh ở đây, có muốn mời một dì giúp việc hay không, hay là…”
Dạ Âu Thần mấp máy môi, âm thanh lạnh lùng nói: “Cậu không biết thói quen của tôi sao?”
“Hả, cậu Dạ, thật ra ý của tôi là… Nếu như không mời dì giúp việc, anh có thể đến chỗ mợ chủ ăn chực đấy”
Dạ Âu Thần: Anh chợt ngước mắt nhìn Lang An một chút.
“Xin hỏi, có phải các anh ở nơi này không?” Hai cô gái đi theo vào mà hai người vẫn không để ý tới chợt lại gần nhìn Dạ Âu Thần đặt câu hỏi.
Trong thang máy yên tĩnh mấy giây, không có người đáp lời.
Hai cô gái vẻ mặt có chút xấu hổ, Dạ Âu Thần mặt không biểu tình.
Cô gái nhìn sườn mặt anh tuấn của anh có chút không cam tâm, nắm chặt nắm đấm hỏi: “Nhà tôi cũng ở đây, hai người ở Tầng nào thế? Nếu rảnh rỗi có muốn cùng nhau hay không…”
“Cút.”
Cô gái dừng lại, mới phát hiện Dạ Âu Thần nghiêng đầu lại, ánh mắt sắc bén như chim ưng lạnh lùng nhìn mình, không có chút nhiệt độ nào.
Sau khi ý thức được câu “cút” mà anh vừa nói kia là nói với mình, sắc mặt cô gái lập tức trở nên trăng bệch. Đúng lúc này thang máy đỉnh một tiếng mở ra, cô gái và người bạn của mình lập tức quay đầu xông ra ngoài.
Đinh!
Cửa thang máy lập tức đóng lại, tiếp tục chậm rãi ngược lên, Lang An nắm tay thành quyền đặt bên môi khế che ho một tiếng, thong thả ni âu Dạ, anh mà cứ như vậy thì sẽ đắc tội hộ gia đình khác đấy”
Dạ Âu Thần không thèm nghe, gương mặt có vẻ cực kì khó chịu.
Lang An thầm thở dài một hơi, đã nhiều năm như vậy, cũng chỉ có mình mợ chủ lọt vào mắt cậu Dạ.
Những cô gái khác nếu muốn bắt chuyện cậu Dạ, cậu Dạ còn chẳng buồn liếc nhìn.
Cho nên Lang An thậm chí cảm thấy, nếu mợ chủ không bằng lòng tha thứ cho cậu Dạ thì đoán chừng cả đời này, cậu Dạ…chỉ có thể cô độc.
“Đắc tội thì sao chứ? Bảo cậu làm chút chuyện mà cậu cũng không làm được, chẳng lẽ muốn tôi quảng họ đi?” Dạ Âu Thần cười lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn anh ta.
Lang An lập tức cảm thấy phía sau lưng phát lạnh, thật ra lúc ấy Dạ Âu Thần bảo anh ta chuyển các hộ gia đình ở đây đi là vì nguyên nhân này.
Luôn luôn có người quấy rây Dạ Âu Thần, mà anh chán ghét hành vi này.
Nhưng đây không phải địa bàn của bọn họ, dù đây có là địa bàn của bọn họ thì cũng không thể trực tiếp đuổi người đi.
Đinh!
Cửa thang máy lại mở, Lang An nhanh chóng đi ra ngoài.
“Cậu Dạ, chính là chỗ này.”
Dạ Âu Thần nhìn lướt qua thang máy tầng lầu.
Tâng 18.
Anh sải bước đi tới, Lang An đứng ở một cái cửa: “Mợ chủ ở đây, cậu Dạ ở đối diện”
Dạ Âu Thần mấp máy môi mỏng, một tay đút túi quần liếc nhìn cửa nhà Hàn Minh Thư, môi mỏng chậm rãi nhếch lên một độ cong đẹp mắt.
Sau này sớm chiều ở chung rồi nhỉ.
Cô gái, xem sau này em chạy thế nào.
Lang An nhìn thấy vẻ mặt Dạ Âu Thần, mơ hồ cảm thấy hàn ý, anh ta vội lấy chìa khóa dự phòng ra tiến đến mở cửa: ‘Cậu Dạ, trước tiên, tôi đưa anh đi thăm quan phòng một chút.”
“Tiếp tục điều tra sự tình, điều tra người phía sau một chút, tôi muốn xem xem là ai muốn đối đầu với Dạ Âu Thần tôi.”
“Tôi sẽ tiếp tục điều tra chuyện này, cậu Dạ… tôi đi trước, cơm tối.. “
Hai người ăn ý nhìn cửa đối diện một chút, Lang An không lên tiếng, trực tiếp quay người tiến vào thang máy rời đi.
Là anh ta lo lắng quá nhiều, trước mặt mợ chủ, cậu Dạ đã luyện được da mặt vô cùng dày, anh ta hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề của cậu Dạ.
Sau khi Lang An đi, Dạ Âu Thần quan sát tình hình xung quanh một chút, sau đó mới lấy chìa khoá ra mở khóa cửa đi vào.
Dù phòng ở bỏ trống thời gian rất lâu, nhưng mà hiệu suất làm việc của Lang An rất cao, đã tìm người quét dọn sạch sẽ nơi này rồi.
Nhưng Dạ Âu Thần nhìn lướt qua đã nhận ra phong cách trang trí phòng này không phải sở thích của anh, nếu sau này muốn ở chỗ này ở lâu, e là phải tìm người sửa sang một chút mới được.
Sau khi Tiểu Nhan mang Bé đậu nành trở về, Hàn Minh Thư một mình nhàn rỗi cũng không có việc gì, nên ở trong phòng xem TV, một lát sau cảm thấy thực nhàm chán thì lại đi vẽ bản thiết kế.
Một lát sau, Tiểu Nhan trở lại, đến thẳng bên cạnh cô mà càu nhàu.
“Anh của cậu thật đáng ghét, lần trước đã từ chối tớ, thế mà hôm nay nhìn thấy tớ lại làm như không có việc gì, cậu nói xem loại đàn ông gì mà đáng ghét như vậy chứ? Rõ ràng anh ấy đã tổn thương trái tim thiếu nữ ngây thơ của tớ thế mà không hề có chút ấy náy nào sao?”
Hàn Minh Thư: ‘. Trái tim thiếu nữ ngây thơ?”
Tiểu Nhan hừ một tiếng: “Không đúng ư? Tớ chưa từng nói chuyện yêu đương, nên đương nhiên là trái tim thiếu nữ ngây thơ rồi.”
Ánh mắt của cô thật giống như có lực xuyên thấu, khiến Tiểu Nhan lập tức cảm giác mình bị nhìn xuyên, tức giận tới mức chạy thẳng tới bóp cổ cô: “Cậu không thể để tớ giả bộ một chút sao?”
Hàn Minh Thư Vi khế mỉm cười: ‘Ở trước mặt tớ mà cậu còn giả bộ thì trước mặt anh tớ cậu còn giả bộ đến mức nào?”
“Ở trước mặt anh ấy, tớ cũng không cần giả bộ nữa, dù sao tớ còn chưa tỏ tình, anh ấy đã cự tuyệt tớ rồi. Xem ra đời này tớ không có cơ hội rồi, nhưng… tớ sẽ không hết hi vọng. Dù không có cơ hội, tớ cũng phải tiếp tục tạo cơ hội, dù sao chỉ cần một ngày anh ấy vẫn độc thân, thì tớ vẫn có thể trêu chọc anh ấy, cậu nói có đúng không?”
Nghe vậy, Hàn Minh Thư gật đầu: “Nói không sai, cậu thật rất dũng cảm.”
Cũng chỉ có loại người không bị tình cảm tổn thương này mới có thể dũng cảm đuổi theo người mình thích như thế.
Cô cũng đã từng cảm thấy mình cũng có thể.
Nhưng mà sự thật nói cho cô biết vẫn chưa được.
Lúc đầu, được cô khen dũng cảm, Tiểu Nhan cảm thấy rất cao hứng, nhưng nghĩ một chút, vẻ mặt lại trở nên có chút như đưa đám, cụp mắt.
“Dũng cảm có làm được gì chứ? Nếu trước đó tớ không làm thì sẽ không bị cự tuyệt nhanh như vậy đâu… Có thể thấy được đôi khi con người cũng không cần dũng cảm như vậy, thế mới có thể ở bên cạnh đối phương lâu hơn”
Bầu không khí đột nhiên trở nên cổ quái, Hàn Minh Thư ho nhẹ một tiếng: “Được rồi, đừng nói điều này nữa, cậu đã giao phó Bé đậu nành ổn thỏa rồi nhỉ?”
“Ừm, giao phó ổn thỏa rồi.”
“Hai ngày nay, nó sẽ được chú Nam đưa đón đi học, anh trai cậu cũng ở đó.”
“Ừm”“
Buổi tối, khi nấu cơm, Tiểu Nhan chợt phát hiện trong nhà không có muối, thế là cô vô cùng lo lắng ở trong phòng bếp kêu: “Muối cũng hết rồi, cậu xuống dưới mua giúp tớ túi muối đi.”
Hàn Minh Thư nhớ tới chuyện phát sinh hai ngày nay, gật đầu đứng dậy: “Được, tớ tiện thể đi siêu thị mua mấy thứ đồ dùng”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT