Ban đầu nam sinh kia còn đang mang vẻ mặt mất kiên nhẫn, dù sao bầu không khí ở đây đã rất tệ anh ta rất cáu kỉnh.

Nhưng khi quay người lại anh ta trông thấy một cô gái đẹp nở nụ cười ngọt ngào, bên cạnh còn có một cô gái xinh đẹp nữa với khuôn mặt thanh tú, lạnh lùng.

Vì vậy thái độ của anh ta thay đổi trong nháy mắt, anh ta mỉm cười với hai cô rồi cực kỳ kiên nhẫn giải thích: “Tình hình cụ thể thì tôi không rõ, nhưng tôi nghe nói là đã xảy ra án mạng”

“Án mạng?” Tiểu Nhan hơi hoảng, suýt nữa đã bị doạ.

Sau đó cô ấy nhìn sang Hàn Minh Thư, thấy sắc mặt cô bạn cũng rất khó coi.

“Anh có thể nói rõ hơn không?” Hàn Minh Thư mím chặt đôi môi tái nhợt, sau đó cô hỏi.

Người đẹp đã hỏi thì đương nhiên người đàn ông sẽ trả lời: “Khi chúng tôi tới thì cảnh sát đã bao vây nơi này. Những khán giả chúng tôi chỉ có thể quan sát từ xa, không vào được. Nhưng lúc tôi đến vẫn chưa có nhiều người lắm, mà tôi nghe thấy có người nói người này đột nhiên chạy tới đây tự sát, tình huống xảy ra đột ngột nên mọi người cũng không hay biết gì”

Hàn Minh Thư: “…”

Nghe có vẻ rất khó để phân rõ đầu đuôi.

“Đột nhiên tự sát?” Khoé miệng Tiểu Nhan giật giật, hơi sợ hãi ôm lấy cánh tay Hàn Minh Thư: “Chuyện này sao nghe kỳ quái vậy? Hôm qua chúng tôi nhận được..”

“Cảm ơn anh đã giải thích, chúng tôi biết rồi” Hàn Minh Thư đột nhiên cắt ngang lời Tiểu Nhan, sau đó xoay người cô ấy lại: “Chúng ta về trước đi. Ở đây có quá nhiều người, chúng ta cũng không chen vào được”

Sau đó không đợi Tiểu Nhan phản ứng lại, Hàn Minh Thư đã kéo cô ấy về.

Lúc vào thang máy, Tiểu Nhan không kìm được hỏi: “Cậu sao thế? Đột nhiên ngắt lời tớ, lẽ nào cái chết của người kia có liên quan đến con thỏ của chúng ta?”

“Tớ không biết” Hàn Minh Thư lắc đầu, vẻ mặt có phần lãnh đạm: “Nhưng chuyện của chúng ta càng ít người biết càng tốt”

Dù sao chẳng ai lại vô duyên vô cớ gửi tới cho các cô một con thỏ chết, rõ ràng chuyện mới chỉ xảy ra đêm qua, sáng nay lại có người tự sát.

Hai chuyện này tưởng chừng như không liên quan đến nhau…

Nhưng lại không đơn giản như vậy.

Thời gian và địa điểm trùng hợp như thế, sao có thể không liên quan gì được?

Ding…

Cửa thang máy mở ra, Hàn Minh Thư bước tới cửa trước, khi cô vừa định mở nắp trượt để nhập dấu vân tay thì bước chân của cô đột nhiên dừng lại.

Vì cô phát hiện cửa phòng trống trộm bên trong đã bị mở, có thể nhìn rõ cảnh tượng bên trong qua cửa chống trộm.

Hàn Minh Thư nhất thời cảm thấy toàn thân lạnh toát, rõ ràng vừa rồi khi ra ngoài cô đã đóng cửa.

Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư nhanh chóng nhập dấu vân tay, sau đó mở cửa đi vào.

Tiểu Nhan thấy cô vội vàng thì cũng nhanh chóng vào theo, sau khi Hàn Minh Thư vào, quả nhiên phát hiện có hai đôi giày ở lối vào phòng khách.

Sắc mặt cô thay đổi, giày còn không cởi đã bước vào luôn.

“Mẹ về rồi ạ?”

Một giọng nói non nớt vang lên, Hàn Minh Thư nhìn theo nơi phát ra âm thanh thì thấy Bé đậu nành đang bưng hai ly nước từ phòng bếp ra, mà trong phòng khách có hai người đàn ông mặc cảnh phục đang ngồi trên ghế sofa.

Hai người nhìn thấy có người lớn về thì đứng dậy.

“Chào cô Hàn, khi nãy cô không ở nhà, con cô đã mở cửa cho chúng tôi vào.”

Nhìn thấy họ, Hàn Minh Thư phát hiện mình thở phào nhẹ nhõm, cô còn tưởng Bé đậu nành đã xảy ra chuyện gì.

“Xin chào, không biết hai anh cảnh sát tìm tôi có chuyện gì?”

Đối phương gọi thẳng cô là cô Hàn, nghĩa là có chuẩn bị mà tới.

Sau khi hỏi xong, Hàn Minh Thư lại nhìn Bé đậu nành rồi mỉm cười: “Bé đậu nành, mẹ muốn nói chuyện với các chú cảnh sát, con lên lầu trước được không?”

Bé đậu nành chớp mắt, sau đó gật đầu, vừa định xoay người lên lầu thì một viên cảnh sát lên tiếng.

“Cô Hàn, để đảm bảo tính xác thực trong lời nói của cô, chúng tôi đề nghị con cô cũng ở lại, vì chúng tôi cũng có câu hỏi muốn hỏi cậu bé”

Mặc dù nụ cười trên mặt Hàn Minh Thư vẫn lịch sự, nhưng đã có chút lạnh lùng, cô chậm rãi nói: “Hai anh muốn hỏi hay để thẩm vấn tôi?”

Vẻ mặt hai người thay đổi, liếc mắt nhìn nhau rồi thở dài: “Cũng không thể nói là thẩm vấn, chỉ là để đảm bảo tính chính xác, tôi mong cô Hàn có thể phối hợp”

“Được” Hàn Minh Thư vẫy tay với Bé đậu nành, ý bảo cậu bé tới gần mình, Tiểu Nhan cũng bất an đi theo.

“Hai anh muốn hỏi gì?”

“Cô đừng căng thẳng, có lẽ vừa nãy chúng tôi nghiêm túc đã khiến cô phải sợ, nhưng đa phần khi làm việc chúng tôi đều sẽ như vậy, chúng tôi không có ác ý đâu. Chỉ là tôi nghe nói tối qua cô Hàn nhận được chuyển phát nhanh, bên trong là một con thỏ chết có phải không?”

Hàn Minh Thư không phủ nhận, cô gật đầu.

“Đúng”

“Vậy cô có biết ai gửi không?”

“Không biết”

“Không biết?” Một người trong số đó tăng âm lượng: “Bình thường cô Hàn có đắc tội với ai không? Ví dụ như trong công việc hay là trong tình cảm?”

“Có phải đã đắc tội ai không thì hỏi người ta mới biết có phải tôi đã đắc tội người ta không chứ?” Hàn Minh Thư khẽ mỉm cười: “Anh hỏi tôi, tôi cảm thấy bình thường mình đối nhân xử thế rất ổn, chắc không đắc tội ai đâu”

Tiểu Nhan ở bên cạnh Hàn Minh Thư mà lòng thầm nghĩ.

Thật lợi hại…

Câu trả lời của cô khiến hai viên cảnh sát nhíu mày, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cảm thấy cô nói vậy cũng đúng. Dù sao chuyện đắc tội ai thì phải xem người khác, lỡ ngoài mặt người ta không thể hiện gì nhưng sau lưng lại ghi hận trong lòng thì sao?

“Cô Hàn nói cũng đúng, nhưng tôi vẫn mong cô nghĩ lại xem cô có biết gì không?”

Hàn Minh Thư cười nhẹ: “Tôi không biết chuyện này vì sao lại kinh động tới cảnh sát vậy, tôi không báo cảnh sát mà. Anh cảnh sát, trước khi anh tiếp tục hỏi tôi có thể cho người bị hỏi là tôi biết diễn biến sự việc không? Tôi muốn biết tại sao các anh lại tới nhà tôi để hỏi việc này? Lẽ nào có liên quan đến người bị chết dưới lầu? Cảnh sát nghi ngờ tôi?”

“Cô Hàn hiểu lầm rồi, chúng tôi không nghỉ ngờ cô. Chỉ là người chết trùng hợp lại là người chuyển phát nhanh nên mới có mối liên hệ này”

Nghe vậy con ngươi Hàn Minh Thư co rụt lại: “Anh nói gì? Người chết là người chuyển phát nhanh?”

“Đúng vậy, chúng tôi đã lần theo video giám sát và phát hiện cậu ấy là người chuyển phát nhanh”

“Sao có thể?” Tiểu Nhan không kìm được bèn lên tiếng: “Nếu anh ta là người chuyển phát nhanh thì sao phải tự sát vào sáng nay? Tôi không hiểu”

“Đây cũng là lý do tại sao chúng tôi tìm đến các cô” Cảnh sát cũng bất đắc dĩ.

Sự việc phát triển đến giờ đã trở nên cực kỳ khó hiểu.

Người chuyển phát nhanh, tại sao lại tự sát, lẽ nào sợ bị phát hiện nên tự sát trước? Nhưng chỉ gửi một con thỏ chết tới thôi, dù bị phát hiện cũng không đến mức chết chứ? Cùng lắm anh ta sẽ chỉ bị báo cảnh sát hoặc tìm người phía sau thôi, anh ta sẽ chẳng gặp chuyện gì.

Người đứng sau…

Lẽ nào người đứng sau đã làm gì anh ta?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play