Bởi vì chuyện con thỏ kia đã tạo nên ảnh hưởng tâm lí cho Tiểu Nhan cùng Hàn Minh Thư, cho nên sau khi Tiểu Nhan đợi những người ở phòng quản lí cư xá rời đi, cô lấy cây lau nhà lau chỗ chiếc hộp kia, lau đến năm lần vẫn cảm thấy khó chịu.

“Làm sao tớ cảm thấy mùi tanh ở trong phòng vẫn còn nặng như vậy”

Nghe thấy vậy, đôi lông mày thanh tú của Hàn Minh Thư nhăn lại, sau đó đứng dậy mở hết các cửa sổ trong phòng ra, gió đêm mát rượi bay vào trong phòng, xua tan đi mùi tanh mà con thỏ chết vừa lưu lại.

Nhưng mà Tiểu Nhan vẫn cảm thấy như vậy còn chưa đủ, sau khi nghĩ xong thì trực tiếp lấy nước hoa từ trong túi xách ra, phun hết các ngõ ngách ở trong phòng.

Nhìn thấy đối phương đã hoàn toàn tỉnh táo, Hàn Minh Thư nói: “Đi tắm rửa đi, sau đó dọn dẹp một chút, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm.”

Tiểu Nhan: “Lúc này đi ra ngoài sao? Trời cũng đã tối sẽ có nguy hiểm hay không?”

Cô vẫn cảm thấy trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Hàn Minh Thư suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy đi ra ngoài có thể có chút nguy hiểm, thế nên lại nói: “Vậy thì thôi, ở nhà mấu mì đi”

Thế là hai người trở về phòng của mình rửa mặt, sau đó xuống tầng nấu bát mì.

Bé đậu nành đều không nhìn thấy cái gì, đã bị Hàn Minh Thư gọi trở về phòng, cho nên cậu bé không nhìn thấy gì cả, cũng không biết cái gì.

Lúc này cũng đã đói bụng, Hàn Minh Thư tự mình xuống bếp nấu mì sợi, cậu bé cũng ăn rất ngon lành.

Bàn ăn cũng chỉ có ba người, chỉ có một mình cậu bé là ăn ngon thôi.

Còn Hàn Minh Thư cùng Tiểu Nhan ngồi đối diện nhau, ngay cả đũa cũng không nhấc lên.

Không… Ăn được.

Chính mắt nhìn thấy cảnh tượng máu me vừa rồi, lúc này nhìn thấy sợi mì ở bên trong chén, các cô thật sự không có cảm giác ngon miệng chút nào.

Tiểu Nhan nhìn Hàn Minh Thư một chút, nháy mắt: “Cậu, cậu không ăn hay sao?”

Hàn Minh Thư ngước mắt lên, ánh mắt dừng ở khuôn mặt của cô.

“Cậu thì sao?”

Tiểu Nhan cười cười “Tớ không ăn nổi.”

Hàn Minh Thư cũng cười cười, không nói tiếp.

Bé đậu nành ngồi ở bên cạnh ngẩng đầu lên khỏi đồ ăn, tò mò nhìn chằm chằm hai người các cô: “Mẹ, dì Tiểu Nhan, hai người làm sao vậy?”

Một tay xoa lên đầu của Bé đậu nành, nhẹ vỗ về: “Bé đậu nành mau ăn cơm đi, sau đó xem TV xong thì con còn phải chuẩn bị tắm rửa rồi đi ngủ.”

“Nhưng mà mẹ, hai người không đói bụng sao?”

Hàn Minh Thư mỉm cười một cái, nói khẽ: “Bây giờ không đói bụng, con cứ ăn trước, tối nay nếu đói bụng mẹ và dì Tiểu Nhan của con sẽ ăn sau.”

“Dạ vâng” Bé đậu nành gật đầu, lúc này mới tiếp tục vùi đầu vào ăn mì.

Lần này cậu bé ăn rất nhanh, sau đó buông đũa xuống “Mẹ ơi con ăn no rồi, nhưng mà buổi tối hôm nay con không muốn xem TV,con muốn dùng máy tính bảng của mẹ một chút, có được không?”

“Đương nhiên có thể, con dùng đi. Nhớ kỹ không thể ngủ quá muộn.”

“Mẹ ngủ ngon, dì Tiểu Nhan ngủ ngon.”

Hai người đưa mắt nhìn đứa nhỏ chân ngắn đi lên cầu thang, sau đó đi vào trong phòng, hai người mới thu hồi lại ánh mắt, sau đó Tiểu Nhan thở dài nhìn mì sợi trước mặt, sờ sờ bụng của cô.

Ùng ục ùng ục…

“Tớ rất đói, thế nhưng mà không ăn nổi, làm sao bây giờ?”

Bụng của Hàn Minh Thư cũng không tự chủ kêu lên, đã một ngày không ăn quả thật cô cũng có chút đói bụng.

Nghĩ xong, Hàn Minh Thư cầm lấy cái đũa mỉm cười: “Nào, cầm đũa lên, chúng ta cùng nhau ăn mì.”

Khóe miệng của Tiểu Nhan giật một cái: “cậu đang nghiêm túc chứ? Cậu ăn được sao?”

“Không thể ăn được cũng phải ăn.” Hàn Minh Thư thật sự gắp miếng mì đưa vào trong miệng, cố gắng chịu đựng không nghĩ đến những chuyện kia, Tiểu Nhan háo hức nhìn, vốn tưởng Hàn Minh Thư ăn được một nửa sẽ phun ra, thật sự không nghĩ ra cô đã ăn hết.

Sau khi thành công lấp đầy cái bụng, Hàn Minh Thư thu dọn bát của mình, sau đó đứng dậy: “Tớ đã ăn no rồi, đi nghỉ ngơi trước đây, tự cậu nghĩ biện pháp đi.”

Nói xong, Hàn Minh Thư trực tiếp quay người rời đi, đằng sau truyền đến giọng nói của Tiểu Nhan nói cô chính là kẻ phản bội.

Sau khi cô lên trên tầng, nhanh chóng đi vào phòng tắm, ghé vào bồn rửa tay nôn khan.

Mặc dù nói cô có thể ăn mì coi như không có chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng cô vẫn không thể vượt qua được cửa ải kia, Hàn Minh Thư dựa vào bệ phòng tắm nôn khan một lúc lâu sau mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó cô mệt mỏi đứng dựa vào tường, nhìn khuôn mặt đã tái nhợt của mình ở trong gương.

Đến cùng là ai đã bí mật làm những chuyện này?

Hôm nay là con thỏ chết, ngày mai sẽ là cái gì?

Có lẽ cô nên cân nhắc gửi Bé đậu nành đến chỗ Hàn Đông trước, để Hàn Đông chăm sóc cậu bé một đoạn thời gian.

Nhưng nếu như là như vậy, vậy thì Hàn Đông sẽ biết những chuyện này, cô lại không thể tự lập được.

Nếu là không đưa Bé đậu nành đi thì có thể một ngày nào đó cậu bé sẽ nhìn thấy, cô không hi vọng con của mình sẽ bị tổn thưởng ở trong tâm hồn.

Đúng lúc này, sau khi Bé đậu nành ôm máy tính bảng của Hàn Minh Thư trở về trong phòng của mình, đã núp vào bên trong chăn của mình, đặt máy tính bảng lên ngang đùi của cậu bé, một bàn trắng nõn vừa mềm vừa nhỏ gõ mấy lần ở trên bàn phím.

Rất nhanh, cậu đã xâm nhập vào video theo dõi của khu cư xá, sau đó tay nhỏ bưng lấy chống cằm của mình, nghiêm túc nhìn chằm chằm lên cảnh tượng ở trên màn hình.

Thực ra vừa rồi mẹ không cho cậu bé nhìn, thế nhưng mà lúc Bé đậu nành quay lại tầng đã c: của cậu bé ra vụng trộm nhìn thoáng qua tình hình ở phía dưới.

lấy chiếc kính viễn vọng Dù sao có thể khiến cho sắc mặt của mẹ cậu bé tái nhợt như vậy, hơn nữa còn bảo vệ cậu bé không cho cậu bé nhìn thấy đồ vật kia, khẳng định là rất đáng sợ.

Cho nên mẹ mới có thể bảo vệ cậu bé không cho cậu bé nhìn thấy nó.

Nhưng mà mẹ càng như vậy thì cậu bé nhất định phải biết đó là vật gì, như vậy thì cậu bé mới có biện pháp giải quyết.

Mẹ đã quá cực khổ, không thể luôn để một mình mẹ đứng trước mặt cậu bé được.

Sau khi Bé đậu nành lưu Video ghi chép lại, lại lấy ra ảnh chụp con thỏ chết sau đó lưu lại, chọn trúng hòm thư của người nào đó, sau đó trực tiếp gửi đi.

Hừ.

Cũng không thể để ba của cậu bé nhàn rỗi đi làm những chuyện nhàm chán khác được, giống như những chuyện bị nhắm vào như thế này thì nhất định phải lập tức xử lý.

tỉnh…

Ban đêm trong phòng làm việc chỉ có một ngọn đèn bàn, Dạ Âu Thần vốn đang xử lý công việc lúc này lại ngồi trước máy vi tính nhìn xem video phát lại.

Ở bữa tiệc trực tiếp ngày hôm đó của nhà họ Hàn, Dạ Âu Thần đã cho người chỉnh sửa lại video trực tiếp, hơn nữa chỉ gửi cho anh toàn bộ các phần của Hàn Minh Thư.

Sau khi nhận được, đôi môi của Dạ Âu Thần nhếch lên mở Video ra, sau đó ngồi trước máy vi tính bình thản nhìn xem những cảnh tượng đang được phát kia.

Thật ra anh cũng đã động tay động chân ở phòng thay đồ, và video mà anh khiêu vũ cùng với Hàn Minh Thư cũng đã được lưu lại, Dạ Âu Thần vẫn luôn yên lặng xem đoạn này.

Đột nhiên, có tiếng nhắc nhở có thư mới ở trong hộp thư.

Hòm thư của anh hòm thư về công việc, lúc nửa đêm, anh cũng không thèm để ý.

Nghĩ đến đây, lông mày của anh nhíu lên, trực tiếp bỏ qua thông báo có thư mới ở góc dưới bên phải, sau đó tiếp tục xem video.

Mà bên này Bé đậu nành đang chờ Dạ Âu Thần đọc thư thì thấy đối phương chậm chạp không xem thư, nhưng rõ ràng máy tính vẫn đang hoạt động, Bé đậu nành tức giận nâng quai hàm lên.

“Hừ, ba thối, hơn nửa đêm không đọc thư”

Sau khi suy nghĩ, ngón tay của cậu bé lại bắt đầu bay múa trên bàn phím, vừa nói: “Để con nhìn xem ba đang làm gì!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play