*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hàn Đông nhìn cô ta một lát, đột nhiên mở miệng: “Tôi không thấy mình đã làm gì khiến cô tổn thương hết”
“Có! Anh vừa mới làm tổn thương một cô gái yếu ớt”
Hàn Đông: “..”
“Đưa đây!” Tiểu Nhan hùng hòn đưa tay về phía Hàn Đông đòi đồ, Hàn Đông bị cô nói đến á khẩu, nhưng nhìn ánh mắt kiên định của cô, anh đành bất đắc dĩ cởi nút áo, cởi áo khoác ra.
Tiểu Nhan nhận lấy áo khoác mặc vào, cô ta lau lau mắt, sau đó xoay người đi ra phía ngoài.
“Để chú Nam đưa cô đi”
“Không cần đâu!”
Tiểu Nhan rất nhanh đã đi mất, Hàn Đông đứng tại chỗ suy nghĩ, anh ta vừa rồi đã nói sai rồi sao?
Anh ta chỉ nói…những gì muốn nói trong lòng mà thôi.
Công ty Hàn Minh Thư tự pha cà phê cho mình, uống mấy ngụm rồi nhìn chỗ trống bên cạnh.
Tối qua cô đã giao Tiểu Nhan cho anh trai của cô, không ngờ đến giờ này cô ta vẫn chưa đến công ty.
Nghĩ thế, môi Hàn Minh Thư không khỏi cong lên.
Ầm!
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Hàn Minh Thư ngẩng đầu, nhìn đến gương mặt không cảm xúc của Tiểu Nhan, nụ cười cô biến mất tăm.
Tiểu Nhan đi vào ngồi xuống chỗ của mình, sau đó gục xuống chôn đầu vào hay tay của mình.
Nhìn thấy vậy, Hàn Minh Thư giật giật môi, để ly cà phê xuống đứng dậy đi đến bên Tiểu Nhan: “Làm sao thế?”
Thật ra cô tính lấy việc đêm qua chọc ghẹo Tiểu Nhan hỏi xem tối qua có vui hay không, nhưng cô lúc Tiểu Nhan đi vào, cô đã thấy đôi mắt đỏ như mắt thỏ của Tiểu Nhan.
Hiển nhiên, Tiểu Nhan không thèm trả lời câu hỏi của cô đâu.
Hàn Minh Thư không vội, kéo ghế đến bên cạnh cô ta ngồi xuống, kiên nhẫn chờ đợi.
Khoảng chừng năm phút sau, Tiểu Nhan ngẩng đầu, khóc hu hu nhìn cô.
Hàn Minh Thư thấy nhói lòng, cầm khăn giấy lau nước mắt cho cô ta: “Đừng khóc mà, có chuyện gì thì nói, không nói được thì tớ cho cậu nghỉ một ngày, cậu về nhà nghỉ ngơi đi”
Tiểu Nhan đột nhiên xoay đầu, đáng thương hỏi.
“Minh Thư, bộ tớ xấu lắm sao?”
Hàn Minh Thư sững sờ, trong lòng bắt đầu suy đoán lung tung, sau đó lắc đầu: “Sao lại xấu chứ?”
“Không xấu? Vậy tớ không đủ hấp dẫn sao? Hay là tại tớ nghèo?”
Cô ta vừa hỏi vừa khóc, bộ dạng đáng thương vô cùng.
“Trước đây tớ không nghĩ mình sẽ thích Hàn Đông, nhưng lúc ở nước ngoài anh hay đến tìm cậu, thường xuyên qua lại, tớ mỗi ngày đều nhìn anh, làm sao mà không dao động được? Nếu không phải anh vẫn luôn độc thân thì tớ đâu có nảy sinh tình cảm với anh. Nhưng giờ tớ mới biết, chuyện này nực cười cùng hoang đường đến nhường nào..”
Hàn Minh Thư: ”..”
Nghĩ đến đây Hàn Minh Thư nhìn Tiểu Nhan với ánh mắt khác.
Cô mím môi: “Sau đó thì sao? Cậu đã nói gì?”
“Tớ nói gì hả? tớ chưa kịp nói gì, anh cậu đã bảo tớ đừng có thích anh! Hứ, ai mà thèm, tôi chưa nói gì mà anh đã từ chối rồi, anh thấy anh có mắc cười không? Minh Thư tôi nói vậy liệu anh cậu có giận không?”
Nhìn bộ mặt tức tối của cô ta, Hàn Minh Thư bật cười lắc đầu: “Không biết”
Tiểu Nhan thích Hàn Đông từ lâu lảm rồi, bây giờ bị từ chối nên cô ta mới mạnh miệng vậy thôi, chờ đến ngày mai, cô ta sẽ sẽ lại bình thường trở lại.
Tiểu Nhan không phải là loại người mù quáng.
“Được rồi, bỏ qua chuyện này đi, cậu không muốn về nhà thì nhanh chóng chuẩn bị làm việc đi”
Nói rồi, Hàn Minh Thư liếc nhìn áo vest trên người cô ta đầy ẩn ý, rồi xoay người trở về bàn làm việc của mình.
Cốc cốc—— “Vào đi.”
Cửa phòng đẩy vào, Nhậm Hoa đưa đầu vào thăm dò.
Cô ta do dự rồi mới đẩy cửa vào.
Hàn Minh Thu ngước mắt nhìn cô: “Có việc gì?”
Nhậm Hoa đặt một sắp tài liệu trước mặt cô: “Đây là bản vẻ thiết kế của tôi, cô xem thử xem”
Hàn Minh Thư đưa tay tiếp nhận văn kiện, mở ra mới thấy là mẫu thiết kế trang phục nam, cô mới nhớ đến chuyện hồi lúc cô đã đưa tờ danh sách của Âu Dạ Thần cho Nhậm Hoa.
Đang xem thì Hàn Minh Thư nghe Nhậm Hoa hỏi cô: “Cô thấy những mẫu thiết kế này như thế nào?”
“Rất tốt, tay nghề của cô ngày càng cao rồi” Hàn Minh Thư khích lệ cô ta.
“Nhưng mà…Mấy mẫu này đều bị tổng giám đốc Dạ từ chối”