*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngày hôm sau.
Hàn Minh Thư đang mơ thì nghe thấy mùi đồ ăn thơm lừng, cô sờ bụng trở mình.
Tối qua tham gia tiệc rượu nên cô không ăn được gì nhiều.
“Con làm gì vậy?”
Nghe thấy tiếng Hàn Minh Thư, bé Đậu Nành sợ hết hồn, đôi mắt đen tròn chớp chớp, vẻ mặt vô tội: “Mẹ, con đang nấu cơm ạ”
“Nấu cơm?” Hàn Minh Thư nhíu mày: “Con biết nấu cơm từ khi nào vậy? Con có biết lúc nảy nguy hiểm như thế nào không?
Đứng cao như thế, rủi lỡ té xuống thì sao đây?”
Có trời mới biết lúc cô nhìn thấy thăng bé với tay lấy đồ trên cao cô đã sợ tới nhường nào, trái tim Hàn Minh Thư muốn vọt lên tới cổ họng, chỉ sợ lỡ thằng bé sẩy chân té ngã?
Cô có sợ cũng không dám lên tiếng ngay, sợ cô đột ngột lên tiếng làm thằng bé giật mình.
“Mẹ, đừng lo mà, bé Đậu Nành sẽ cẩn thận, không có té đâu!”
Thằng bé nghiêm túc nhấn mạnh với Hàn Minh Thư, sau đó cong cái mông nhỏ lên đặt chén đũa lên bàn, xoay người họ! Hàn Minh Thư: “Mẹ ơi, đến đây ăn sáng đi”
Hàn Minh Thư bị hành động của thằng bé làm tức chết, đứng tại chỗ không thèm nhúc nhích.
Bé Đậu Nành thấy cô đứng đó, liền chủ động đi đến nắm tay cô, nhưng kéo kéo mấy lần Hàn Minh Thư cũng không động đậy, thế là mềm giọng năn nỉ: “Mẹ, bé Đậu Nành biết lỗi rồi, sau này con sẽ không leo lên cao như vậy nữa”
“Sau này?” Hàn Minh Thư nheo mắt lại.
Bé Đậu Nành nhanh chóng sửa miệng: “Không có lần sau, mẹ, con đã vất cả làm bữa sáng đó, mẹ không muốn ăn sao?
Một lát nữa sẽ nguội đó.”
Hàn Minh Thư: “…”
Nghe vậy, Hàn Minh Thư có chút mềm lòng.
Đúng rồi, đây là bữa sáng con trai bảo bối của cô đã cất công dậy sớm để nấu cho cô, sao cô có thể không ăn? Như vậy sẽ lãng phí tâm ý của thằng bé đó?
Thấy vẻ mặt của Hàn Minh Thư có chút lơi lỏng, bé Đậu Nành liền nhanh chóng kéo cô ngồi vào bàn.
Hai người ngồi vào bàn, Hàn Minh Thu nhìn bữa sáng trước mặt.
Món ăn rất đơn giản, bé Đậu Nành đã tự mình chiên trứng ốp la, bánh mì nướng cùng với sữa đậu nành.
Bởi vì Tiểu Nhan là người chuyên nấu ăn, nên trong nhà có đủ vật dụng.
Hàn Minh Thư mím môi, gắp trứng lên cắn một cái, phát hiện trứng vừa chín đến, ăn rất là ngon.
Cô bất ngờ nhìn bé Đậu Nành, bé Đậu Nành trông mong nhìn cô.
“Mẹ, có ngon không?”
Đôi mắt chờ mong tựa như đang chờ cô khích lệ.
Đương nhiên cô sẽ không tiết lời khen ngợi con trai của mình, Hàn Minh Thư gật đầu, mỉm cười: “Ngon hơn so với mẹ tưởng tượng nhiều”
“Con cảm ơn mẹ! Mẹ ăn thêm đi, nếu mẹ thích, sau này mỗi ngày con đều nấu cho mẹ ăn”
Hàn Minh Thư: “..”
Cô bỗng cảm thấy miếng trứng đã không còn ngon như lúc ban đầu, cô nghĩ một chút rồi nhẹ giọng dò hỏi: “Bé Đậu Nành, nói mẹ nghe xem sao con biết nấu món này thế?”
“A, con mới học gần đây”
Hàn Minh Thư dừng một chút nói: “Bé Đậu Nành con nói dối sao?”
“Dạ?”
“Mới học, sao con có thể nấu tốt như vậy được? Con nói cho mẹ biết, con đã học khi nào? Sao con lại học cái này?”
“Hì hì” Bé Đậu Nành cười lộ ra lúm đồng tiền, nhìn cô hồn nhiên: “Mẹ đang khen bé Đậu Nành sao? Con cũng không cố ý học đâu, ngày thường con hay đi theo dì Tiểu Nhan nên mới học được á.”
Theo Tiểu Nhan sao?
Tiểu Nhan là người phụ trách nấu cơm, đôi khi rãnh rỗi Hàn Minh Thư cũng sẽ xuống bếp, bé Đậu Nành có lúc cũng sẽ đứng bên cạnh nhìn.
Nhưng mà…phần lớn cô rất ít xuống bếp.
“Có lúc mẹ rất mệt mỏi, cho nên bé Đậu Nành muốn chia sẽ với mẹ một chút.”
Nghe đến đây, trong lòng Hàn Minh Thư thấy cực kỳ khó chịu, cô chưa từng nghĩ rằng con trai cô lại hiểu chuyện hơn con nhà người ta.
Như vậy con trai cô trưởng thành trong môi trường không có quá nhiều tình thương, cho nên cô muốn thằng bé có thể dần dần trưởng thành.
“Không được làm bộ đồng ý, phải ghi nhớ trong lòng!” Hàn Minh Thư lại dặn dò.
“DạI!”
Nhà họ Hàn.
“Ưm..” Tiểu Nhan ngủ như chết, trở mình một cái thì té luôn xuống giường.
Âm!
Cả người ngã chổng vó trên sàn nhà, Tiểu Nhan đang ngủ ngon lập tức bị đau đến tỉnh ngủ, cô ôm cánh tay đau chậm rãi ngồi dậy, vẻ mặt mơ hồ.
Chuyện gì đây…
Cô ta nhớ giường của cô ta ở sát tường hơn nữa còn có lan can mà.
Bởi vì quá hiểu rõ bản thân nên cô ta cố ý đặt mua giường theo thiết kế, sao có thể ngã xuống được?
Tiểu Nhan luống cuống vò đầu bứt tai, một giây sau đã thấy một bóng người không ngờ tới.
Ngoài ban công trong phòng, có một bóng người cao lớn ngồi đọc sách, chỉ lộ có một bên mặt.
Gần như cả người anh ta đều chìm vào trong ánh sáng mặt trời, nắng sáng đặc biệt nhu hòa, khiến anh ta trông cũng nhu hòa theo.
Tiểu Nhan không tự chủ nhìn đến thân thờ, hai tay chống căm, mặt ngơ ngác nhìn Hàn Đông.
Thật là đẹp!
“Nếu như mỗi ngày đều có thể thấy nam thần trong mơ thì tốt biết mấy”
Tiểu Nhan chưa kịp cảm thán hết câu.
Hàn Đông đã chuyển động, lãnh đạm nhìn cô ta, khẽ mấp máy môi mỏng.
“Tỉnh rồi sao?”