*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Không vậy thì sao?”
Vẻ mặt Hàn Đông bình thản hỏi ngược lại một câu, Tiểu Nhan không nói được lời nào, trong lòng chỉ có thể kinh ngạc cảm thán.
Trí nhớ của nam thần… Cũng tốt quá ha?
Lúc đó cô đã nhập một lần, anh liền nhớ kỹ vậy sao?
Nghĩ tới đây, tự nhiên Tiểu Nhan nhớ tới chuyện mình cưỡng hôn lần trước, không tự chủ được buột miệng hỏi: “Vậy lần trước anh có nhớ rõ không?”
“Cái gì?”
“Chính là lúc tôi hôn…”
Nói tới đoạn này Tiểu Nhan bỗng nhiên dừng lại, đứng hình vài giây mới nhận ra mình vừa nói cái quái gì thế, cô giật mình nhìn Hàn Đông.
Có lẽ anh ta cũng không ngờ rằng Tiểu Nhan lại đột nhiên nói ra một câu như vậy, cũng vì lời nói của cô mà cảnh tượng ngày hôm đó bắt đầu hiện lên.
Trước mặt anh ta một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn nhón chân lên, rồi bất ngờ hôn anh ta.
Sau đó còn hại anh ta thất thần mấy hôm.
Nghĩ tới đây, Hàn Đông nhíu mày lại.
Nhìn Hàn Đông cau mày càng lúc càng sâu, Tiểu Nhan chán nản tự cản môi dưới của mình. Cô nói chuyện đúng là không nghĩ trước nghĩ sau, tại sao trong lúc này lại trực tiếp lôi chuyện đó ra chứ?
Hơn nữa, tại sao mỗi lần đứng trước mặt nam thần lại làm ra mấy chuyện mất mặt như vậy?
Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan tranh thủ thời gian, vội vàng giải thích: “Vừa rồi tôi chỉ nói tào lao thôi, không có ý gì khác, anh đừng nghĩ nhiều. Với lại.. Hôm đó tôi thân mật với anh không phải là cố ý, chỉ là tôi không nhịn được, cho nên mới..”
Nói tới đây, Tiểu Nhan càng thêm chán đời hơn, bắt đầu nói lắp bắp.
“Không phải, không phải là tôi không nhịn được, tôi chỉ là..”
Tiểu Nhan ủ rũ cúi đầu, cô rốt cuộc lại nói vớ vẩn gì vậy?
Hàn Đông đột nhiên đứng lên, sau đó bình thản bước về phía cô, nhưng Tiểu Nhan đang thất thần, căn bản không phát hiện ra.
Đợi lúc cô kịp phản ứng, lúc ngẩng đầu lên mới phát hiện Hàn Đông đang đứng trước mặt mình, cúi đầu là có thể nhìn thấy cô.
Gần sát như vậy, mùi nam tính xung quanh người anh ta lướt qua, Tiểu Nhan đột nhiên cảm thấy hô hấp đang trở nên dồn dập, sau đó vô thức lùi về sau một bước dài.
Khoảng cách gần như vậy, cô hầu như thấy rõ từng lông tơ trên mặt, ánh mắt thâm túy còn có đôi lông mày rậm, chiếc mũi thẳng tắp cùng với… đôi môi mỏng.
Tại sao lại cảm thấy môi anh ta mỏng đến mê người…
Hàn Đông cố ý tới để cho mình hôn sao?
Không đúng không đúng Tiểu Nhan dùng sức lay lay đầu của mình, người ta là tổng giám đốc tập đoàn Hàn thị, sao có thể tự mình để cho cô hôn được?
Chuyện này hoàn toàn không thể.
Nhưng mà… anh ta không tự đến để cô hôn thì đột nhiên đến gần làm gì?
Nghĩ thế, Tiểu Nhan hoàn toàn cảm thấy Hàn Đông đúng là cố ý tới để mình hôn mà, người ta đang tự mình dâng tới cửa, cô… còn do dự gì nữa?
“Liên quan đến chuyện ngày hôm đó, tôi cảm thấy chúng ta có cần phải..”
Hàn Đông nhìn chäm chằm vào cái đầu đang cúi không nói lời nào kia, tai đỏ bừng lên, lời nói bình tĩnh phát ra từ đôi môi mỏng, nhưng một giây sau, đồng tử anh ta lại hơi co lại, thấy cô gái liên tục cúi đầu kia đột nhiên ngẩng lên, sau đó lặp lại động tác trước kia.
Nhón chân lên, hai tay trực tiếp ôm lấy cổ anh ta, môi đỏ trực tiếp in dấu lên môi của anh ta.
Trong nháy mắt, không khí như đông cứng lại.
Thời gian cũng như đứng im.
Lúc Tiểu Nhan áp vào đôi môi lạnh buốt của Hàn Đông, rõ ràng lúc đó cô nghe được tiếng tim mình đập, mà… còn có một âm thanh khác nữa.
Cứ như là —— của Hàn Đông.
Hai người đầu không nhắm mắt, Tiểu Nhan liền nháy mấy cái, hai hàng lông mi cứ như hai cái quạt nhỏ đáng yêu, Hàn Đông cảm thấy như có thứ gì đó đang đập trong người anh ta.
Anh ta hơi lay động, vừa định đưa tay.
Cảm giác trên môi anh ta biến mất ngay lập tức, mới vừa rồi còn ôm lấy cổ anh ta để hôn, cô gái này đã quay người chạy lên tầng.
Hàn Đông mắt nhắm mắt mở, bước chân di chuyển nửa phút, nhưng cuối cùng vẫn không đuổi theo được.
Anh ta nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn đang nhanh chóng leo lên tầng, sau đó nhanh biến mất cuối cầu thang.
Trong nháy mắt cái đã không thấy tăm hơi bóng dáng đâu.
Sau vài giây yên lặng, Hàn Đông đưa tay chạm vào môi của mình.
Phía trên hình như vẫn còn lưu lại mùi thơm của cô gái kia.
Giống hương vị của mật ong.
Sao lại có mùi này chứ? Hàn Đông hơi nhíu mày, lúc bỏ tay xuống liền phát hiện giữa ngón tay mình có chút hồng hồng.
Cho dù anh ta là trai thẳng, cũng sẽ kịp phản ứng vào lúc này.
Lưu lại trên môi anh ta là lớp son mà Tiểu Nhan vừa thoa lên.
Son môi…
Sớm biết thế cô đã dùng loại không bay màu, loại đó sẽ không để lại màu trên môi Hàn Đông, nhưng mà… tại sao trước khi dùng loại son môi này cô lại không nghĩ rằng mình sẽ hôn Hàn Đông lần nữa chứ.
Hoàn toàn là điều ngoài dự liệu.
Lát nữa Hàn Đông mà biết son môi mình dính trên môi anh ấy, về sau anh ấy có chán ghét mình không nhỉ?
Tiểu Nhan, mày đang nghĩ cái gì vậy? Một đứa con gái luôn rình hôn, nói không chừng người ta đã sớm chán ghét mày rồi, còn đợi gì đến bây giờ?
Nghĩ thế Tiểu Nhan lại ủ rũ, mệt mỏi ngồi phịch xuống bồn rửa tay mà than thở.
Là một đứa con gái, cô đúng là thất bại quá rồi.
Hàn Minh Thư dậy trễ vì tối hôm qua về muộn quá, mà cô lại không ngủ được, đợi đến năm giờ sáng mới ngủ được, thế nhưng cô còn phải đi làm, cho nên đến giờ đương nhiên là phải dậy.
Với đôi mắt thâm quầng, Hàn Minh Thư thay quần áo xong rồi ra khỏi phòng, lúc trở lại phòng của mình thì phát hiện bé Đậu Nành còn đang ngủ.
Có điều đứa nhóc này ngủ cũng không ngoan ngoãn một chút, lại có thể đá hết chăn sang một bên.
Hàn Minh Thư bất đắc dĩ liền thở dài, sau đó ra phía trước lấy chăn đắp cho bé Đậu Nành lần nữa, kiểm tra thời gian thì thấy có thể cho cậu nhóc ngủ thêm 20 phút, liền quay người vào phòng tắm để rửa mặt.
Đợi lúc cô đi ra, thế mà bé Đậu Nành đã tỉnh, sau đó ngoan ngoãn thay quần áo.
Nhìn thấy bóng lưng nho nhỏ của cậu bé, Hàn Minh Thư tự nhiên cảm thấy bé Đậu Nành đã lớn rồi, về sau không nên để cho cậu bé ngủ cùng phòng với mình nữa.