Trong phòng riêng yên tĩnh trên lầu hai của nhà hàng, Tống Thiến đứng dậy múc một bát canh đưa cho Hàn Minh Thư: “Canh ở đây rất ngon. Trước khi đến Tô Thị dì rất thích đến đây, thỉnh thoảng còn gọi cả Âu Thần đến cùng, nhưng từ khi đến Tô Thị, dì không được ăn canh ở đây nữa. Hôm nay nhờ phúc của cháu dì mới có cơ hội đến đây.”

Bà ta đưa canh qua, Hàn Minh Thư nhanh chóng đứng dậy đưa hai tay ra đón.

“Cám ơn dì Tống.”

Tống Thiến mỉm cười: “Đừng khách sáo như vậy, lại nói chúng ta đã lâu không gặp, năm năm nay cháu đi đâu thế? Cuộc sống thế nào? Sao không thấy có tin tức gì của chá cả?”

Hàn Minh Thư bưng canh ngồi xuống phía đối diện, cầm thìa bỏ vào trong bát khuấy khuấy, chầm chậm trả lời câu hỏi của Tống Thiến.

“Dì Tống, năm năm nay cháu học thiết kế ở nước ngoài.”

“Học thiết kế à?” Tống Thiến hơi sửng sốt, sau đó cười cười: “Cũng là một chuyên ngành rất tốt, xem ra mấy năm nay cháu thật sự thay đổi rất nhiều.”

Nghe vậy Hàn Minh Thư chỉ đành cười cười, cũng không biết nói tiếp thế nào.

Thật ra cô đã sớm đoán được Tống Thiến sẽ mời mình ăn cơm, bữa cơm này không thể thiếu được, cho nên lúc Tống Thiến tìm được điện thoại của cô, Hàn Minh Thư không chút do dự đi thẳng đến đây.

“Cửu Cửu…” Một cái tên quen thuộc thốt ra từ miệng Tống Thiến, thật quen thuộc nhưng cũng rất xa lạ, nháy mắt Hàn Minh Thư cảm thấy như thể Tống Thiến đang gọi người khác vậy.

Cửu Cửu, cái tên này…

Đã là chuyện rất lâu trước kia rồi.

Mà sau khi Tống Thiến gọi một tiếng rõ ràng cũng nhận ra có gì đó không ổn, lại cười: “Lúc ở bệnh viện dì nghe Âu Thần gọi cháu là Minh Thư đúng không? Cửu Cửu đổi tên rồi sao?”

Hàn Minh Thư chỉ đành gật đầu, thành thật giải thích: “Thẩm Cửu là tên cũ của cháu, bây giờ cháu họ Hàn, tên là Hàn Minh Thư. Nếu dì Tống không ngại thì gọi cháu là Minh Thư là được.”

“Hàn? Cháu và nhà họ Hàn là…”

“Hàn Đông là anh trai cháu.”

Nghe tin này, Tống Thiến có chút giật mình, sau đó ánh mắt nhìn cô lại có chút phức tạp.

Năm đó bà ta điều tra lai lịch của cô gái này, lúc đó cô là con gái nhà họ Thẩm, sao bây giờ đã biến thành người nhà họ Hàn rồi? Lẽ nào thân phận của cô có gì bí mật sao?

Chỉ là đây cũng không phải điều rất quan trọng.

Suy nghĩ một lát, Tống Thiến liền gật đầu: “Thì ra là thế, chẳng trách không có tin tức gì về cháu, hóa ra là thay tên đổi họ rồi. Đúng rồi, mấy năm nay cháu sống thế nào? Nhìn cháu thì hẳn là vẫn ổn nhỉ?”

Hàn Minh Thư chỉ đành ngại ngùng cười cười: “Vâng, cháu vẫn ổn.”

Nghe cô nói vẫn ổn, nụ cười trên mặt Tống Thiến rốt cục cũng nhạt dần.

“Thật ra cháu không cần nói dì cũng biết cháu vẫn ổn, hơn nữa không chỉ ổn, mà hiện giờ cháu đã khác rất nhiều so với trước kia. Nhưng mà… năm năm nay, cháu có biết không? Mỗi ngày của Âu Thần đều có thể nói là như cái xác không hồn.”

Nụ cười trên mặt Hàn Minh Thư cũng không duy trì nổi nữa, ánh mắt cô thản nhiên nhìn Tống Thiến, vẻ mặt bình tĩnh.

“Dì làm dì của nó nhiều năm như vậy nhưng chưa từng thấy nó như thế, như thể cuộc sống đã không còn gì luyến tiếc nữa. Đối với Âu Thần mà nói, ngoài chuyện của mẹ nó ra, dì chưa từng thấy nó quan tâm ai, kể cả người dì này với nó cũng là có cũng được mà không có cũng chẳng sao.”

Hàn Minh Thư: “…”

“Cháu nên hiểu được ý của dì.”

Hàn Minh Thư: “Dì Tống có thể nói rõ ràng hơn chút không?”

“Được, vậy dì liền nói thẳng, cháu và Âu Thần gặp nhau khi nào?”

Hàn Minh Thư nâng mắt nhìn Tống Thiến ở đối diện, đặt chiếc thìa trên tay xuống, sau đó kể tuần tự cho Tống Thiến nghe về chuyện trong nhà hàng ngày hôm đó.

Lúc mới nghe vẻ mặt Tống Thiến kiểu quả nhiên là thế, nghe đến cuối cùng rốt cục không nghe nổi nữa, bất đắc dĩ nói: “Âu Thần này sao lại trở nên vô liêm sỉ như vây chứ? Sao dì không biết bây giờ nó lại như thế chứ… Thật là…”

Bà ta công khai nói cháu mình vô liêm sỉ như vậy, Hàn Minh Thư cũng bái phục.

“Cho nên, là Âu Thần một mực ép cháu gặp nó, kéo gần quan hệ của hai đứa phải không?”

Hàn Minh Thư gật đầu: “Có thể coi là thế.”

“Cho nên, bây giờ cháu không thích nó nữa, hoàn toàn không muốn nhìn thấy nó, cũng không muốn đến gần nó nữa, đúng không?”

Nghe vậy, Hàn Minh Thư hơi sửng sốt, sau đó ngẩng đầu nhìn Tống Thiến ngồi đối diện.

Ánh mắt bà ta thẳng tắp nhìn mình.

“Do dự rồi?” Tống Thiến mỉm cười.

Hàn Minh Thư hồi thần, sau đó nụ cười thản nhiên: “Dì Tống cứ nói đùa, cháu đã không còn suy nghĩ đó từ lâu rồi, chỉ là bây giờ anh ta là khách hàng của cháu, còn bị thương vì cháu, cho nên cháu phải có trách nhiệm chăm sóc anh ta.”

“Vậy sau khi vết thương của nó lành thì sao?” Tống Thiến lại hỏi.

“Sau khi vết thương lành, tất nhiên cháu sẽ rời đi, không xuất hiện trước mặt anh ta nữa.”

“Vậy quan hệ khách chủ của các cháu thì sao? Nếu nó vẫn muốn tìm cháu thì sao? Cháu định né tránh kiểu gì?” Câu hỏi của Tống Thiến hết cái này đến cái khác, Hàn Minh Thư trả lời không xuể.

Cô ngừng lại, không tiếp tục trả lời câu hỏi của Tống Thiến mà nhìn bà ta chằm chằm: “Dì Tống có gì thì cứ nói thẳng với cháu.”

Đôi môi đỏ mọng của dì Tống cong lên: “Cháu đúng là một cô gái thông minh. Nói thật năm năm trước dì rất thích cháu, cho dù lúc đó Âu Thần đã nói về vấn đề tái hôn của cháu, nhưng dì vẫn cảm thấy cháu là một cô gái tốt, miễn là các cháu có thể vượt qua khó khăn, thì dì nghĩ rằng hai đứa ở bên nhau là chuyện rất tốt. Nhưng bây giờ… dì nghĩ các cháu không còn phù hợp nữa.”

Hàn Minh Thư không nói tiếp, trên mặt cũng không có biểu cảm gì.

Tống Thiến vừa quan sát vừa tiếp tục nói: “Bề ngoài và tính cách của cháu khác nhau nhiều lắm, nhìn thì có vẻ yếu đuối nhưng tính cách lại rất kiên cường, mà Âu Thần cũng không phải loại người biết cúi đầu. Hai người các cháu ở bên nhau sẽ chỉ thêm đau khổ mà thôi.”

“Vâng, dì Tống nói đúng lắm. Đương nhiên là cháu biết điều này, thế cho nên cháu mới đi.” Hàn Minh Thư gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Tống Thiến: “…”

Trong mắt bà ta ẩn chứa một tình cảm không rõ nghĩa, thấy trên mặt Hàn Minh Thư không có chút cảm xúc dao động nào khi nghe bà ta nói những lời này, nhất thời cảm thấy có lẽ Dạ Âu Thần không còn cơ hội nữa rồi.

Nếu cô còn chút tình cảm nào với Dạ Âu Thần thì sau khi nghe xong lời của bà ta hẳn là sẽ sốt ruột lắm.

Nhưng cô lại không như vậy…

Âu Thần ơi Âu Thần, không phải dì út không giúp cháu mà là cô gái này đã không còn tình cảm với cháu nữa rồi, ép buộc sẽ không có được hạnh phúc đâu.

Nghĩ đến đây, Tống Thiến đột nhiên hỏi.

“Vậy mấy năm nay cháu đã tái hôn chưa?”

Vấn đề này như một quả bom ném vào lồng ngực Hàn Minh Thư.

Cô ngây người, vô thức cụp mắt: “Chưa ạ.”

“Chưa sao?” Tống Thiến thốt lên: “Năm năm rồi mà cháu vẫn chưa hề bắt đầu một mối quan hệ nào khác sao? Không có một ai? Vậy cháu…”

Hàn Minh Thư cười khổ: “Cháu cảm thấy sống một mình cũng rất tốt, dì Tống, cháu biết dì muốn nói gì… Dì yên tâm, chờ sau khi giải quyết xong chuyện lần này cháu sẽ nghĩ cách cắt đứt quan hệ với Dạ Âu Thần, cũng sẽ không để anh ta bám lấy cháu nữa.”

Nghe đến đây, Tống Thiến rốt cuộc không nhịn được mà nặng nề thở dài một hơi.

“Thì ra là vậy, cháu cảm thấy hôm nay dì đến đây là để chia rẽ các cháu sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play