Hàn Minh Thư cất điện thoại đi, sau đó mỉm cười: “Nhưng các cô sao lại nhận ra tôi?”
Cô gái đó cười ngọt ngào: “Hàn tổng đã gửi ảnh của cô cho tôi, bảo tôi hãy nhớ kỹ, cô Minh Thư xin mời.”
Thì ra là như thế.
Người anh trai này của cô làm cũng thật có lòng, Hàn Minh Thư ấm áp trong lòng, gật đầu cùng cô ta đi về phía trước.
Sau khi đến điểm, Hàn Minh Thư nói cảm ơn với cô ta, sau đó trực tiếp đi tìm Hàn Đông.
Gõ cửa phòng làm việc, bên trong truyền đến một giọng nói trầm ổn.
“Vào đi.”
Hàn Minh Thư đẩy cửa ra, sau khi đi vào nhìn thấy Hàn Đông vừa hay đang vắt hay ngồi trên sô pha, một tay cầm ly cà phê, một tay lật tài liệu.
Hơn nữa Hàn Đông hôm nay còn đeo kính gọng vàng, nhìn trông rất nho nhã.
Khi Hàn Minh Thư đứng ngốc ở đó, Hàn Đông ý thức thấy có hơi yên tĩnh, vì thế ngước mắt nhìn cô.
“Minh Thư? Em sao lại đến đây rồi?”
Vừa nhìn thấy Hàn Minh Thư, dáng vẻ bình tĩnh Hàn Đông vừa rồi không thấy nữa, anh để cái ly trong tay xuống đứng dậy đi về phía cô.
Hàn Minh Thư hoàn hồn lại, nhìn anh ta tới gần mình, trong lòng có hàng vạn nghi vấn, cô muốn trực tiếp hỏi rõ, nhưng lại cảm thấy như thế quá đường đột rồi.
Vì thế cô liền mỉm cười: “Chưa từng đến công ty của anh, cho nên qua đây xem thử.”
Cô tuy đang cười, nhưng Hàn Đông là anh trai của cô, sao có thể không hiểu cô em gái này của mình, thấy ý cười của cô không chạm đến đáy mắt, liền trầm mặc đi ra ngoài bảo thư ký vào nước vào cô, sau đó mới quay trở lại bên cạnh cô.
“Công ty không bận sao? Vậy mà rảnh rỗi đến đây?”
Hàn Minh Thư không có ngồi xuống, mà đưa mắt nhìn xung quanh, sau đó dừng ở cửa sổ sát đất, nhìn sự huy hoàng thuộc về thành phố này.
Lúc này đã xế chiều, mặt trời dần khuất đi, bầu trời được ráng chiều nhuộm đỏ, đẹp đến nao lòng.
“Anh, anh có phải là có chuyện gì không có nói cho em không?”
Bước chân của Hàn Đông khựng lại, đôi mắt màu đen vụt qua một tia kinh ngạc, sau đó anh đi đến bên cạnh cô sánh vai với cô.
“Cô bé ngốc, anh có chuyện gì không nói với em chứ?” Nói xong, Hàn Đông còn đưa tay vuốt đầu của Hàn Minh Thư, ngữ khí cưng chiều.
Cô nàng này đột nhiên trở thành như này, là đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
“Sao thế?” Thấy cô không nói chuyện, Hàn Đông liền hỏi một câu.
Hàn Minh Thư chớp chớp mắt, cuối cùng ngoảnh sang Hàn Đông, hít sâu một hơi rồi hỏi: “Anh tại sao không có nói cho em biết, em với Dạ Âu Thần còn chưa ly hôn?”
Một giây sau, bàn tay vuốt ve đầu cô của Hàn Đông khựng lại.
Thời gian dường như khựng lại, Hàn Đông nhìn cô, Hàn Minh Thư cũng yên lặng đứng đó, chỉ là sự bi thương nơi đáy mắt rất nồng đậm, gần như muốn tràn ra.
Một lúc sau, Hàn Đông thu tay lại.
“Em gặp cậu ta rồi?”
Anh không có thừa nhận, nhưng cũng không có phủ nhận.
Hàn Minh Thư cảm thấy trái tim đang từ từ trầm xuống, xem ra chuyện này tám chín phần là thật rồi.
“Anh thừa nhận rồi?” Cô hỏi.
Hàn Đông không có trả lời, ánh mắt trầm lạnh nhìn cô, sau đó anh đưa mắt nhìn đi nơi khác.
“Không phải là không nói cho em, mà là anh vẫn luôn nghĩ cách giải quyết, chỉ là không ngờ hai người sẽ còn gặp mặt nhau.”
Nghe đến đây, Hàn Minh Thư cuối cùng cũng hiểu rồi, thì ra Hàn Đông đều luôn biết chuyện này, chỉ là mãi không có nói cho cô mà thôi.
Mà người làm đương sự như cô, lại cho rằng sớm đã ly hôn rồi, cô với Dạ Âu Thần không có quan hệ gì nữa.
Hàn Đông mím môi, ánh mắt nhìn chằm chằm cô.
“Em với cậu ta gặp mặt rồi sao? Cậu ta làm gì với em rồi? Nếu như em…”
“Tự em sẽ xử lý.” Hàn Minh Thư lạnh giọng đáp một câu.
Hàn Đông: “…”
“Tiếp theo anh không cần xử lý chuyện này thay em nữa, những chuyện khác em đều tự mình xử lý.”
“Minh Thư, em đang trách anh sao?” Hàn Đông nhíu mày: “Chuyện này không phải là anh không nói với em, chỉ là anh cảm thấy anh có thể xử lý chuyện này, cho nên mãi không nói.”
“Không có.” Hàn Minh Thư lắc đầu: “Em không có trách anh, em chỉ là cảm thấy… em là đương sự, cần phải biết chân tướng của sự việc. 5 năm nay em đều luôn cho rằng em với anh ta sớm đã không còn quan hệ gì rồi, nhưng bây giờ lại nói với em em với anh ta chưa ly hôn. Anh biết em hoàn toàn không có tâm lý chuẩn bị? Em sau này làm sao đối diện với anh ta?”
“Xin lỗi.” Hàn Đông cuối cùng cũng hiểu chỗ khó của cô: “Là anh không tốt, em…”
“Không sai, nếu hiện nay em đã biết rồi, vậy thì tiếp theo em sẽ tự mình ly hôn với anh ta, hôm nay đến chỉ là xác nhận. Đúng rồi, gần đây có một ngôi sao nữ mượn danh tiếng của anh để cọ nhiệt, nếu như anh có thời gian thì đáp trả một chút đi.”
Hàn Đông: “Cái gì?”
“Thời gian không sớm nữa, em phải đi trước đây.” Sau khi Hàn Minh Thư rời khỏi, Hàn Đông còn đang nhớ lại lời cô nói vừa rồi là có ý gì, có điều rất nhanh những suy nghĩ đó thì bị cảm xúc khác thay thế.
Minh Thư biết chuyện này rồi, vậy nói rõ cô với Dạ Âu Thần đã gặp mặt rồi.
Mà vừa gặp mặt sẽ không bàn đến loại chuyện này, vậy có thể nói rõ bọn họ đã gặp nhau có một khoảng thời gian rồi.
Người làm anh trai như anh ta lại không hề biết chút gì, đột nhiên, Hàn Đông cảm thấy anh trai như anh ta làm thật sự là không xứng với chức.
Suy nghĩ đến đây, ánh mắt của Hàn Đông tối đi vài phần.
Sau đó anh ta cũng không có tâm tư xử lý công việc nữa, cứ ngồi đến lúc tan làm, anh ta mới cầm chiếc áo vest trên giá khoác vào, sau đó cầm chìa khóa xe đi xuống lầu.
Vừa ra khỏi cửa thang máy thì có người chạy đến: “Hàn tổng, bên ngoài công ty có rất nhiều paparazzi phóng viên đang nhìn chằm chằm, anh lát nữa đi ra nhất định phải cẩn thận.”
Nghe vậy, bước chân của Hàn Đông khựng lại: “Paparazzi phóng viên?”
“Phải, từ sáng hôm nay thì đến nhìn chằm chằm, có điều nhìn số người bọn họ không quá nhiều, hơn nữa cũng sẽ không làm ra hành vi gì kinh người, cho nên không có để ý bọn họ, có cần…”
Hàn Đông nghĩ đến những lời mà Hàn Minh Thư nói với anh ở trong phòng làm việc.
Có một ngôi sao nữ mượn danh tiếng của anh cọ nhiệt, nếu như anh có rảnh thì đáp trả một chút?
Chuyện Minh Thư nói là chuyện này?
“Không cần, trực tiếp ra ngoài.”
Nói xong Hàn Đông liền đi ra ngoài, anh ta là người luôn đặt lời của Minh Thư ở trong lòng, cho nên đi ra ngoài đáp trả, Hàn Đông vừa xuất hiện, những paparazzi phóng viên đang lởn vởn đó bỗng chốc sôi sục, điên cuồng chụp anh ta.
Nhưng uy danh của Hàn Đông còn đó, bọn họ chỉ dám chụp từ xa, không dám lại gần.
Tuy nói bọn họ đối với chuyện này hiếu kỳ không thôi, nhưng vẫn là lo lắng đến công việc kiếm ăn của mình.
Mạc Thành có hai người mọi người không dám chọc, người đầu tiên là Diêm Vương mặt lạnh Dạ Âu Thần, người thứ hai chính là Hàn Đông mãi mãi không có biểu cảm này.
Anh ta với Dạ Âu Thần không giống nhau, Dạ Âu Thần khi lạnh mặt nhìn trông chính là loại mặt tràn ngập lệ khí đó, lại gần tôi nữa thì bóp chết khí thế của bạn. Nhưng Hàn Đông lại không giống, anh giống như một người thành thục, trầm ổn tuy không có khí thế lăng lệ, nhưng khi không có biểu cảm chính là u ám vô cùng.
Hàn Đông đi mấy bước, những người đó vậy mà không có ai dám tới, chỉ là ánh đèn vẫn liên tục nháy trên người anh.
Vì thế anh dừng bước chân vẫy đám người trong đó.
Sắc mặt của đám người đó hơi thay đổi, sau đó nuốt nuốt nước bọt đi về phía anh ta.
“Đang chụp cái gì?” Hàn Đông lạnh giọng hỏi.
“Ờm, anh…” Người bị gọi tới vừa hay là là nữ paparazzi.
“Tại sao chụp tôi?” Thần sắc của Hàn Đông bình tĩnh.
Nữ paparazzi ngây ra một lát, sau đó nói: “Anh Hàn không biết, anh vì theo đuổi ngôi sao nữ Triệu Ý Như, cho nên bây giờ thu hút sự quan tâm, chúng tôi…”
“Triệu Ý Như?” Hàn Đông nheo mắt lại, giống như là đang nhớ lại, lát sau đột nhiên hỏi: “Là ai?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT