“Tầm tầm, cô ấy chỉ cần có linh cảm rồi thì không muốn người khác làm phiền, cho nên sẽ tự nhốt mình lại, sau đó vẽ bản thảo”
Nhậm Hoa cứ cảm thấy mình dường như đã thiếu điểm gì đó, bọn họ sau khi nhận tiền, sau khi biết Hàn Minh Thư đối với cô cũng không có hứng thú gì, bởi vì cảm thấy cô chính là một người phụ nữ dựa vào đàn ông.
Nhưng bây giờ xem ra, hình như không phải là như thế.
Nghĩ đến đây, Nhậm Hoa liền hỏi: “Cô ta trước đây khi ở nước ngoài gọi là gì?”
“Các cô có ý gì? Đến công ty cũng lâu như vậy rồi, vậy mà còn không biết tên của cô ấy”
“Cho nên hỏi cô, mau nói cho tôi biết”
“Shelly”
Tiểu Nhan có hơi mất kiên nhẫn đáp một câu.
Shelly? Cái tên này nghe thì hình như có chút quen thuộc.
Vì thế Nhậm Hoa không có tiếp tục nói chuyện với Tiểu Nhan nữa, mà đi thang máy quay lại văn phòng, sau đó ngồi ở trước máy tính.
Vương An nhìn thấy cô ta thì quay người lại: “Như thế nào? Cô ấy vẫn chưa ra ngoài?”
“Cút, đừng làm phiền tôi” Nhậm Hoa trợn mắt với Vương An, sau đó mở google tìm kiếm, ở thanh tìm kiếm nhập tên tiếng anh của Hàn Minh Thư vào.
“Shelly? Em search người này làm gì?” Vương An bị cô nói cút, cũng không giận, còn áp sát nhìn vào máy tính của cô ta.
Google không có gì là không biết, vừa search, Nhậm Hoa trực tiếp bị dọa giật mình, kinh ngạc nhìn thành tích huy hoàng trước kia của người tên Shelly này.
Sao lại như thế? Ngón tay của Nhậm Hoa nhanh chóng di chuyển, từng thành tích xuất hiện, ngay cả Vương An ở một bên cũng không nhịn được mà trợn to mắt.
“Oa vãi, đây là ai thế? Sao lại lợi hại như thế?
“Chuyện gì thế?” Những người khác nhìn thấy Nhậm Hoa nói, liền vội vàng qua liếc nhìn.
“Giải thưởng Hoa Sen, đây là hạng mục giải thưởng lớn nhất của nước ngoài, người tên Shelly này vậy mà lấy được quán quân”
“Oa, tác phẩm thiết kế này siêu đẹp, Shelly này là ai thế? Nhậm Hoa, em search cô ấy làm cái gì?”
Bàn tay cầm con chuột của Nhậm Hoa đột nhiên có hơi run rẩy, khóe miệng của cô ta khẽ động, cuối cùng đến một câu cũng không nói ra được.
Mới Iu, những người bọn họ đã xem thường người phụ nữ đó.
Bởi vì mọi người trong tiềm thức đều cho rằng cô là tiểu bối vô danh, cho nên trước giờ sẽ không đi điều tra bối cảnh của cô, chỉ xem cô là một người bình thường, thậm chí cảm thấy cô ngay cả thiết kế cũng không biết.
Nhưng sau này, những lời nói chuẩn sắc sắc bén đó của cô lại khiến mọi người không thể phản bác, bất luận điểm nào.
cũng có thể nhìn ra cô có hiểu biết sâu với ngành này, Nhậm Hoa chỉ coi cô có thể ở nước ngoài có chút thành tích, nhưng không ngờ cô vậy mà có thành tích lớn như này.
Nhậm Hoa vô thức nuốt nước bọt.
“Cô cảm thấy người này lợi hại không?”
“Lợi hại, giải thưởng Hoa Sen là ước mơ đời này của tôi, đừng nói quán quân, có thể được nhắc tên thôi tôi chắc nằm mơ cũng muốn tỉnh cười” Trương Ngọc không khỏi mở miệng nói.
Thi Hân ở một bên cũng cười: “Nhắc tên? Sợ rằng chỗ này của chúng ta đều không có ai có tư cách”
“Cũng phải, nếu như chúng ta có tư cách được nhắc tên, chúng ta cũng sẽ không ở đây hợp thành một đoàn đội rồi” Đây là giọng của Tân Ca, cô ta nhìn trông có hơi phiền muộn.
Có điều rất nhanh, ánh mắt của cô ta lại nhìn vào tác phẩm thiết kế trên màn hình: “Quán quân của giải thưởng Hoa Sen, quả thật là người vô cùng tài giỏi”
Nhậm Hoa suy nghĩ, bắt đầu search hình của Shelly, sau đó mở ra.
Mọi người vốn dĩ không có cảm giác gì, kết quả khi nhìn thấy Shelly trên sân khấu nhận giải, một nhóm người đều sững ra.
“A, người này nhìn thế nào lại có hơi quen mắt như vậy!”
“Đây, đây không phải Sắc mặt của mọi người đều biến đổi, hô hấp cũng trở nên khẩn trương, mà Lâm Tranh ở một bên mãi không lên tiếng cũng.
liếc nhìn về phía này, sau đó nhìn thấy quán quân trên màn hình.
Đó là một cô gái mặc chiếc váy màu xanh nước biển, khí chất trên người cùng ánh đèn màu lam xung quanh phản chiếu một chỗ, các nữ ngôi sao đều là dựa vào ánh sáng mà tỏa sáng, nhưng dáng vẻ cầm giải thưởng đứng trên sân khấu, lại càng giống như cô và ánh đèn dung hòa làm một, nụ cười nhàn nhạt trên mặt và sự trong trẻo trong đáy mắt lại vô cùng hài hòa.
Có một loại cảm giác lãng quên mà độc lập.
Lần đầu tiên, đáy mắt của Lâm Tranh có vẻ kinh diễm.
Người phụ nữ đó không phải chính là cấp trên mới của bọn họ sao.
Hôm đó, cô còn giữ anh ta ở lại phòng họp, nói với anh ta: khó khăn chỉ là tạm thời, đăng sau bóng tối là ánh mặt trời.
Ha.
Đáy mắt của Lâm Tranh nhiều thêm một tia châm chọc.
Một người đứng ở đỉnh vinh quang, nói câu này với người đứng ở trong bóng tối như anh ta, không nực cười sao?
Nực cười!
Vô cùng nực cười!
Lâm Tranh đột nhiên đứng dậy, đi thẳng ra ngoài.
“Anh Lâm Tranh?” Tân Ca không biết đã xảy ra chuyện gì, vội vàng đuổi theo.
Trong văn phòng cả khoảng yên tĩnh.
“Cho nên, cấp trên mới của chúng ta, thật ra không phải là không có tài, cũng không phải là người phụ nữ dựa vào đàn ông, mà là… Shelly?” Trương Ngọc trợn to mắt, cảm thấy thật sự khó tin.
Sao lại như thế? Cô ta còn nghĩ cách kéo người phụ nữ đó xuống, còn muốn khiến cô có một ngày trở thành trò cười.
Nhưng không ngờ cô vậy mà là Shelly?
Mà tâm trạng của Thi Hân hoàn toàn là rối rằm, phức tạp.
Bởi vì trước đây trong cuộc họp, cô ở đó đã nói tác phẩm của mình có rất nhiều chỗ bắt chước, khiến Trương Ngọc chê cười cô ta rất nhiều, trong lòng Thi Hân luôn rất hận.
Tuy cô ta biết Minh Thư nói đúng, nhưng người phụ nữ cái gì cũng không biết như cô dựa vào đâu mà nói cô ta như thế?
Bây giờ biết cô là quán quân của giải thưởng Hoa Sen, tâm trạng của Thi Hân lập tức trở nên vi diệu.
Có thể nhận được sự chỉ dẫn của quán quân, cô ta còn muốn tức giận sao? Nhất thời, Thi Hân cũng không biết là phải cảm ơn hay phải tiếp tục tức giận nữa.
Mà Lý Tuấn Phong thì ngây ra, sau đó liền nhếch khóe môi: “Quả nhiên giống như trong tưởng tượng của tôi, đây không phải là người phụ nữ đơn giản. Các cô cũng không nghĩ xem, người phụ nữ bình thường sao có thể lọt vào mắt của Hàn Đông? Ha~ còn có người của tập đoàn Dạ Thị đó tự mình đưa lên cửa, tôi thấy… màu sắc sau lưng của người phụ nữ này đậm đó, mọi người thoải mái đi. Nói không chừng chúng ta cho rằng là xui xẻo chính là sự khởi đầu vận may của chúng ta”
Hàn Minh Thư vẽ mãi đến 6 giờ chiều, mới kết thúc tác phẩm.
Tuy duy trì một tư thế trong thời gian dài, vai của Hàn Minh Thư cũng đau nhức, cô mệt mỏi không thôi, dứt khoát để bút sang một bên, sau đó cả người giang ra như hình chữ đại ngã ra sau.
Nhắm mắt lại, mắt cũng nhức mỏi, trong đầu hình như có một đám bòng bong đang dao động.
Nghỉ ngơi như này đi.
Mà Tiểu Nhan đợi ở bên ngoài rất lâu, mát thấy trời sắp tối rồi, bản thân cô ta tan làm trước đi đến trường học ở gần đó đón Bé Đậu Nành, sau đó lại dẫn đến công ty.
Khi Bé Đậu Nành đến, vừa hay đụng phải Nhậm Hoa muốn đi xuống lầu.
Nhậm Hoa nhìn thấy Bé Đậu Nành, tâm trạng cũng trở nên vi diệu hơn, trước nay giải thưởng Hoa Sen là ước mơ của cô ta, nhưng cấp trên hiện nay của cô ta lại là quán quân của hạng mục giải thưởng này.
Đây chắc là một chuyện đáng may mắn, nhưng cô ta bây giờ chào hỏi với cậu bé này, liệu có bị cho rằng là lấy lòng không?
Dù sao cô ta trước đây hung dữ như vậy.
Khi Nhậm Hoa đang rối rằm, Bé Đậu Nành lại gọi cô ta một tiếng trước: “Hi, chị xinh đẹp, lần trước cho em kẹo”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT