Lâm Ân Ân không chỉ xinh đẹp, IQ cao, mà EQ cũng không tệ.

Đối với người đàn ông lạnh lùng trước mặt, cô ta chỉ có thể sử dụng kế này.

Thông thường mà nói, nếu anh có chút thương hương tiếc ngọc thì hẳãn sẽ ở lại Dù anh không nguyện ý nhưng cô ta cũng sẽ không nản lòng Còn có cơ hội lần sau.

Nói xong, Lâm Ấn Ân ngẩng đầu, ánh mắt cầu xin nhìn anh, khuôn mặt nhỏ đây quật cường Dạ Âu Thần vốn không phải người thương hương tiếc ngọc, cô ta mất mặt liên quan gì tới anh?

Nhưng lúc người phụ nữ này ngẩng đầu nhìn anh, sự khẩn cầu nơi đáy mãt cô ta lại…cực kỳ giống dáng vẻ người phụ nữ nào đó trong ký ức anh.

Trước đây, người phụ nữ đó…cũng từng dùng ánh mät như vậy nhìn anh Đáng chết!

Sao anh lại nhớ tới cô rồi, hai ngày nay số lần cô xuất hiện trong đầu anh ngày càng thường xuyên.

“Anh Dạ?” Lâm Ân Ân thấy anh bông ngây ra trước mặt mình, như chìm vào trầm tư, bèn gọi anh một tiếng Dạ Âu Thần hồi thần, lại nhìn người phụ nữ trước mặt Nào còn hình ảnh người phụ nữ đó?

“Thật xin lỗi, tôi biết yêu cầu của tôi có lẽ có chút quá đáng, nhưng mà…”

Còn chưa nói xong, Dạ Âu Thần đã quay lại ghế ngồi xuống, säc mặt lãnh đạm nói: “Đừng phiền tôi”

Lâm Ân Ân vui vẻ, vội quay về chỗ ngồi của mình Quá tốt rôi, người đàn ông này quả nhiên ngoài lạnh trong nóng Bề ngoài nhìn như khối băng, nhưng bên trong lại có một quả cầu lửa đang thiêu đốt Chỉ cân…cô ta chống đỡ được, cô ta nhất định có thể làm tan chảy khối băng bao trùm quả cầu lửa đó Nghĩ tới đây, Lâm Ân Ấn rũ mät, xấu hổ cười Dạ Âu Thần kêu cô ta đừng phiền anh, cô ta cũng rất biết điều không mở miệng nói chuyện với anh nữa, chỉ thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc nhìn anh, càng nhìn càng cám thấy tướng mạo anh hợp thẩm mỹ của mình.

Cô ta luôn thích kiểu đàn ông đẹp trai, những người theo đuổi cô ta, rất nhiều người đẹp trai, nhưng đa số đều thuộc kiểu đẹp nữ tính Nhưng cảm giác Dạ Âu Thần đem lại cho cô ta lại không giống vậy.

Người đàn ông trước mắt này rất nam tính, lại thêm khí thế trên người anh rất mạnh, giống như vương giả.

Đàn ông thế này mới là kiểu cô ta muốn tìm Thế là Lâm Ân Ân thầm quyết định, dù lần này cô ta phải nữ truy, cô ta cũng không tiếc mà nhất định phải theo đuổi được Dạ Âu Thần tới tay.

Dạ Âu Thần không phải không cảm nhận được ánh mãt người phụ nữ đó đang liếc nhìn lung tung trên người mình, phiên não trong lòng anh càng lớn Tống Thiến rốt cuộc tại sao lại muốn kêu anh đến một nơi nhàm chán thể này?

Muốn kêu anh tìm phụ nữ, anh hoàn toàn có thế tùy tiện bät một người, lại cứ muốn tìm…con gái của một người bạn Dạ Âu Thần cau mày, trong lòng cực kỳ không VuÏ.

“Năm phút”

Anh đột nhiên mở miệng Lâm Ân Ân ở đối diện sững sốt, không kịp phản ứng lại lời của anh, a một tiếng Nhưng Dạ Âu Thần không phản ứng lại cô ta, cô ta bất giác nhìn đồng hô.

Năm phút sau, Dạ Âu Thần đứng dậy rời đi, không hề quay đầu lại Lâm Ân Ân còn không kịp ngăn cản, cô ta chỉ có thể lấy điện thoại ra nhìn một cái, mới phát hiện năm phút mà anh nói ban nãy là có ý gì Thì ra năm phút mà anh nói là thời gian anh ở lại đây.

Bây giờ thời gian đủ rồi, anh bèn rời đi Mặc dù buối xem mắt hôm nay không vui, nhưng Lâm Ân Ân lại ghi nhớ kỹ người này.

Cô ta cũng không tức giận, trực tiếp thu dọn đồ đạc theo ra ngoài, sau khi ngồi vào xe, cô ta không nhịn được gửi tin nhàn cho chị họ mình Lâm Mỹ Nhiên Lâm Ân Ân: Chị họ, hôm nay e được mẹ kéo đi xem mắt á Sau khi gửi tin xong thì không có ai trả lời, cô ta cũng không để ý, nhịn xuống nội tâm vui vẻ của mình cất điện thoại vào túi, chị họ của cô ta là nữ minh tinh đang hot, bây giờ nhất định đang quay phim, cho nên cô ta cũng không trông chờ Lâm Mỹ Nhiên sẽ trả lời tin nhãn của mình Đầu kia Sau khi Tiểu Nhan đưa số điện thoại cho phó đạo diên, phó đạo diễn bèn tự mình gửi tin nhản cho cô, hỏi cô lúc nào rảnh.

Hàn Minh Thư ngắm nghĩ, gửi địa chỉ công ty mình sang.

Phó đạo diễn vừa thấy cô mở công ty, càng thêm tán thưởng cô, còn thốn thức nói: Tôi vốn còn muốn kéo cô vào trong vòng này, không nghĩ tới cô có cả công ty rồi, vậy hàn là không có cơ hội rồi.

Thấy tin nhän, Hàn Minh Thư mỉm cười Cảm ơn phó đạo diễn ưu ái, chỉ là tôi không có thiên phú biếu diên.

Nếu có thời gian, có thể người quản lý của đối phương sẽ tới công ty gặp mặt nói chuyện Không vấn đề, tôi nói chuyện với cô ấy xem Hàn Minh Thư cũng muốn mượn cơ hội này xem xem đối phương có kiêu ngạo không, nếu cô mở miệng nói kêu đối phương đến công ty nói chuyện, dựa theo Triệu Ý Như lần trước gặp mặt thì có lẽ đã chỉ vào mũi cô bät đầu mảng rồi.

Đến tối, Hàn Minh Thư nhận được điện thoại, hình như chính là người quản lý của minh tỉnh đó, nói chuyện một lát với anh ta, hai người xác định ngày mai gặp mặt ở công ty xong liền cúp điện thoại.

Từ dáng vẻ hòa nhã của đối phương có thể nhìn ra, cuộc hợp tác lân này hẳn không có vấn đề gì Dù sao thì kiểu người như Triệu Ý Như chỉ là số ít Ngày hôm sau, Hàn Minh Thư đi làm, lúc cùng Tiếu Nhan đi thang máy thì vừa khéo gặp phái Lý Tuần Phong.

Anh ta tay xách túi, thấy cô liên cong môi nở nụ cười “Chào buổi sáng cô Minh Thư, cô ăn sáng chưa?”

Giọng nói tràn đầy nhiệt tình này khiến cô không nhịn được liếc mãt nhìn anh ta Người này như kiểu luôn không biết xấu hổ.

“Xin chào” Cô nhàn nhạt trả lời Lý Tuấn Phong sáp tới không chút để ý, cười híp mắt nói: “Tôi có mang đồ ăn sáng, cô Minh Thư có muốn ăn không?”

Hàn Minh Thư còn chưa kịp phản ứng, Tiểu Nhan đã chặn lại: “Anh làm gì vậy? Nói chuyện phải dựa vào sát vậy à?”

“Ai ya, em Tiếu Nhan à ~” Lý Tuần Phong thấy cô ấy chặn trước mặt có, bất giác bĩu môi: “Hết cách rồi, tôi mác bệnh không dựa sát vào thì không thể nói chuyện”

Tiểu Nhan: “…Anh không biết xấu hổ đi!”

Nói xong, cô ấy trực tiếp vươn tay đẩy anh ta sang một bên.

Thân thể anh ta lại thuận thế ngã ra sau, yếu ớt dựa vào tường: “Em Tiểu Nhan à, em lại đụng vào người tôi, em đang mơ tưởng đến thân thể tôi sao?”

Tiểu Nhan: “…Đi chết đi!”

Lý Tuấn Phong: “Em lại muốn tuần tình cùng tôi?”

“Haha” Tiểu Nhan không nhịn nối nữa, cuối cùng năm nằm đẩm, lộ ra nụ cười xấu xa dựa sát lại Lý Tuấn Phong: “Anh có muốn biết năm đấm của tôi có mùi vị gì không?”

Hàn Minh Thư ở bên cạnh đã sắp không nhìn nỏi nữa, cô vươn tay sờ má mình, cảm thấy mình vân là đừng quản.

Ding ~ Vừa khéo lúc này cửa thang máy mở ra, Lý Tuấn Phong chạy như bay ra ngoài “Cô Minh Thư, em Tiểu Nhan, tôi đi trước, buổi trưa chúng ta gặp ở nhà ăn”

Ding – Cứa thang máy lại đóng lại, Tiểu Nhan cạn lời “Tên này thật sự vô sỉ, đúng rồi, Minh Thư, cậu nói nữ minh tinh đó hôm nay sẽ tới công ty chúng ta chứ?”

Hàn Minh Thư mím môi, nghiêng đầu nói: “Mình cũng không rõ là cô ta tự mình tới, hay người quản lý của cô ta tới”

“Tối qua cậu nói xong mình có tra một chút, Lâm Mỹ Nhiên là nữ minh tỉnh rất hot, cô ta không phải kiểu hot đi theo đường bình hoa!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play