“Cô có nói lời tốt đẹp hay không đối với tôi cũng chẳng là gì cả”
Cô ta đã nói vậy rôi, Hàn Minh Thư liên cũng dứt khoát biếu đạt lập trường của bản thân “Nhưng hiện tại cô là người của đoàn đội tôi, cô bị bệnh tôi hản phải thăm hỏi, đây là trách nhiệm” Nói xong, Hàn Minh Thư nhìn sang Tiểu Nhan: “Đồ đạc đã đem đi rồi, chúng ta đi thôi”
“Ừa” Cô ấy gật đầu, theo phía sau cô ra khỏi phòng bệnh.
Vương An có lẽ là cảm thấy xấu hổ, cùng theo họ ra ngoài, sau đó gãi đầu: “Ngại quá, Hoa Hoa tính tình như vậy, nhưng cô ấy chỉ là độc miệng thôi, thực.
ra bản tính cô ấy không xấu”
Nghe vậy, ánh mắt Hàn Minh Thư nhàn nhạt nhìn anh ta một cái Người đàn ông trước mặt này nhìn thuộc dạng khá thật thà, hoàn toàn khác biệt với Nhậm Hoa chanh chua, nhìn từ bề ngoài thì rõ ràng hai người này không thuộc một thế giới.
Vương An bị Nhậm Hoa măng to như vậy mà vẫn có thể nói chuyện thay cô ta, thật sự là cực kỳ sỉ tình Tiểu Nhan lại không vui nói: “Bản tính cô ta có tốt hay không không liên quan tới chúng tôi, chúng tôi cũng không phải người theo đuổi cô ta như anh”
Nghe vậy, anh ta có chút xấu hố, chỉ có thể ngượng ngùng cười bôi.
“Thực xin lôi, vậy tôi thay cô ấy xin lôi hai người”
“Không cần, chúng tôi quay về trước, để cô ta nghỉ ngơi đi”
“Được, cảm ơn”
Trong lòng Tiểu Nhan không vui, nhưng vân nhanh chóng đi theo bước chân Hàn Minh Thư, nói “Cái cô Nhậm Hoa này thật sự là không biết tốt xấu, cậu nghe mấy lời cô ta vừa nói đi, thật sự là nghe xong liên tức”
“Chúng ta không cần để ý tới cô ta” Cô läc đầu, ý bảo không sao.
“Thật sự không biết cậu nghĩ sao nữa, còn muốn tự mình tới” Tiểu Nhan làu bàu, hai người cùng nhau đi về phía trước.
Mà chính vào lúc này, Dạ Âu Thần đang bị Tống Thiến kéo xuống lầu, mặt mày anh có thể nói là vô cùng âm trầm, nhưng người kéo mình là bà ta, cho nên anh căn bản bất lực, chỉ có thể theo bà ta xuống lầu “Không đi không được sao?”
Giọng nói lạnh lẽo từ phía sau truyền tới, Tống Thiến quay đầu lườm anh: “Sao? Đã nói là đi rồi, bây giờ con muốn giở trò gì với dì?”
Kết quả chính vào giây phút ngẩng đầu, anh nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc biến mất ở phía trước, chỉ là nửa bên mặt, nhưng rất nhanh đã bị mặt tường che khuất.
Dạ Âu Thần chỉ liếc một cái, trong lòng đã cưồn cuộn gợn sóng, säc mặt anh biến đổi, bước nhanh muốn đuổi theo tra tìm Kết quả tay áo lại truyền tới lực kéo, anh quay.
đầu liên nhìn thấy Tống Thiến mặt mày tức giận nhìn chảm chảm mình: “Con muốn chạy đi đâu? Dì nói cho con biết Dạ Âu Thần, hôm nay những lời dì nói với con đều là sự thật, nếu con còn dám…”
“Buông con ra” Anh cau mày lạnh lùng nói Tổng Thiển cho răng anh không muốn đi xem mắt, nên muốn bỏ chạy, kéo chặt anh không buông tay.
Anh bất đắc dĩ chỉ đành dùng sức kéo tay bà ta ra, sau đó nghe thấy Tống Thiến kinh hô một tiếng, bước chân anh chỉ khựng lại một chút, bóng dáng bèn nhanh chóng lướt về phía trước.
Lại là khuôn mặt đó, Cô thật sự xuất hiện ở Mạc Thành sao?
Lúc Dạ Âu Thần đuổi theo tới phía dưới thang máy, lại không nhìn thấy bóng dáng đó đâu, anh tìm phía trước và xung quanh cũng không còn nhìn thấy người đó.
Những người xung quanh có lẽ cảm thấy động tác của anh rất kỳ quái cho nên đều nghi hoặc nhìn anh, nhưng anh lại đứng nguyên tại chỏ, toàn thân chìm vào nghỉ hoặc của chính mình.
Nhiêu năm như vậy rồi, mấy ngày nay anh liên tục nhìn thấy khuôn mặt nghiêng của người đó.
Là cô quay về Mạc Thành, hay là anh sinh ra ảo giác?
Di nhỏ nói anh sinh ra ảo giác, anh cũng cảm thấy vậy.
Dù sao thì người phụ nữ đó trong năm năm này đã xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của anh, ngày đêm tra tấn anh!
Tống Thiến ở phía sau cuối cùng đã đuổi kịp tới, thấy anh bỏng như phát điền xông xuống lầu, bà ta đứng vững rồi bèn vội vàng đuối theo, bây giờ thấy anh lại đứng sững tại chỗ như thảng ngốc, bà ta bước tới véo tai anh mảng: “Cái thăng nhóc thối này, có phải con muốn đẩy chết dì nhỏ của con không, lại dám đẩy đi ra như vậy, con chạy đi, chạy đi! Đẩy ngã chết dì nhỏ của con cho rồi đi”
..” Dạ Âu Thần không nói chuyện, nhưng trên tai truyền tới cảm giác đau đớn văn khiến anh bất giác cau mày.
Anh quay đầu, hơi thở toàn thân vô cùng lạnh lẽo, ánh mắt âm u như sói rơi vào trên mặt Tống Thiến.
Tống Thiến thấy anh không đúng lắm, híp mät cẩn thận quan sát, sau đó thu tay về: “Sao nào? Tự.
nhiên làm cái kiểu này, quỷ ám con à?”
Khóe môi Dạ Âu Thần giật giật, muốn nói gì đó nhưng lại nhớ tới những lời Tông Thiển nói với anh Bỏ đi Anh không mở miệng nữa, giữ im lặng bước nhanh về phía trước.
Tống Thiến thấy vậy vội vàng đuổi theo.
“Con còn đi đâu? Dạ Âu Thần, hôm nay con phải theo dì đi xem mät, con có nghe thấy không?”
“Dì nói cho con biết, đối phương đang trên đường tới quán cà phê rồi, dù con có không vui cũng phái theo dì đi gặp người ta một cái, có biết không?”
“Người giới thiệu là một người bạn dì nhỏ con trước đầy quen ở bệnh viện, đây là con gái bà ấy, nghe nói là sinh viên thiên tài, hơn nữa còn học piano, dù là gia cảnh hay tướng mạo đều là trảm người khó gặp”
Dạ Âu Thần dừng bước.
“Con đi còn không được sao?”
Tổng Thiến lập tức lộ ra nụ cười: “Vậy mới là cháu ngoan của dì”
Quán cà phê.
Người lớn đàng gái đã dân cô ta tới đợi ở bên trong.
“Ân Ân à, nghe dì Tống Thiến của con nói, cháu của bà ấy tính tình hơi nóng nảy, nhưng cũng khó trách, người ta dù sao cũng là tổng giám đốc của một tập đoàn, cho nên.. “
Người được gọi Ân Ân tên đây đủ là Lâm Ân Ân, người dẫn cô ta tới là mẹ của cô ta, mẹ Lâm “Mẹ, nóng tính cũng không sao, chí cần đừng nổi giân lung tung là được. Mẹ cũng biết tính con thỉnh thoảng cũng không tốt, nhưng mà…con sẽ không vô duyên vô cớ nổi giận. Cho nên, vẫn phải kết hợp nhiều điều kiện để xem xem người này thế nào”
mẹ Lâm nghe vậy tán thành gật đâu: “Con chính là có lòng, chuyện gì cũng tự mình suy nghĩ kỹ, đã vậy thì mẹ cũng yên tâm rồi.”
“Đến rồi” mẹ Lâm bỏng ngẩng đầu nhìn ra ngoài, thấy bóng dáng quen thuộc, bà ta vui mừng: “Dì Tống Thiến của con tới rồi”
Lâm Ân Ân ngấng đầu nhìn sang Cô ta biết Tống Thiến, mẹ và bà ta là mối quan hệ đồng nghiệp vô cùng thân thiết, cho nên trước đây cũng từng gặp mặt nhiều lần Lâm Ân Ân vừa liếc nhìn đã nhận ra Tống Thiến, đồng thời cũng nhìn thấy Dạ Âu Thần bên cạnh bà ta Dáng vóc người đàn ông cao lớn, säc mặt lạnh lùng theo Tông Thiển đi về phía trước, khuôn mặt đó không hề nở nụ cười, nhưng phối với đường cong lạnh lùng vốn có cúa anh lại càng thêm anh tuấn vô cùng.
Lâm Ân Ân chỉ nhìn một cái đã cảm thấy tim mình đập vô cùng nhanh Toàn thân cô ta sững sờ tại chỏ, ngây ngốc hỏi “Người đó…chính là cháu của dì Tổng ạ?”
Mẹ Lâm cười gật đầu: “Hản không sai di, lúc này, dì Tống của con nhất định chỉ dắt theo cậu ấy tới”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT