Nghe thấy thế, Hàn Minh Thư cũng không tức giận, thế nhưng cô lại nhướn mày bật cười.
“Vậy à? Ban đầu người quản lý của cô đến tìm tôi là để tìm nhà thiết kế, không ngờ cô Triệu lại muốn tìm người làm trong ngành khác, đó là lỗi sai của người quản lý của cô. Xem ra hợp tác lần này hủy bỏ đi. Anh quản lý, ban đầu anh là người ký hợp đồng, bây giờ hủy bỏ hợp đồng thì phiền anh chuyển tiền bồi thường hợp đồng cho tôi”
Sau khi nói dứt lời, Hàn Minh Thư nắm tay Tiểu Nhan, mỉm cười với Triệu Ý Như: “Thế thì phải cảm ơn tiền bồi thường hợp đồng của cô rồi, Tiểu Nhan, chúng ta đi thôi”
Sự thay đổi này khiến cho Tiểu Nhan không kịp phản ứng, đến lúc được Hàn Minh Thư kéo ra khỏi cửa, cô ấy vẫn còn sững sờ.
“Chuyện gì thế này?”
Đến quản lý của Triệu Ý Như cũng còn chưa kịp hoàn hồn, có làm sao thì anh ta cũng không ngờ Hàn Minh Thư lại cứng rắn như thế, dường như không hề quan tâm đến danh tiếng của mình một chút nào, không ngờ lại chẳng hề đặt khách hàng vào tâm mắt.
Anh ta cứ còn ngỡ rằng…Cô ấy sẽ đích thân đi xin lỗi, cúi đầu khom lưng gì đó chứ.
Không ngờ…Không ngờ anh ta lại đánh giá thấp cô.
“Đây là nhà thiết kế mà anh tìm cho tôi sao? Không ngờ lại dám nói với tôi tác phẩm của cô ta là hàng thượng phẩm?”
“Không phải thế đâu Ý Như, đúng là tác phẩm của cô ấy là hàng đầu thật, Shelley là nhà thiết kế tài ba, cô lên mạng tìm kiếm tác phẩm của cô ấy đi. Nhưng mà…Dường như lúc ở nước ngoài cô ấy rất tùy tính, chắc là…Ý Như, cô có thể đối xử nhẹ nhàng với cô ấy hơn không?”
“Hừ, nực cười, tôi đường đường là ngôi sao hạng A mà phải nhẹ nhàng với một nhà thiết kế nho nhỏ hay sao? Anh nằm mơ à? Hạng nhà thiết kế như cô ta, tôi thấy tác phẩm cũng chẳng ra gì đâu! Kêu cô ta cút đi đi!”
“Nhưng mà…Lễ phục trong ngày họp báo của cô phải làm sao đây? Chỉ còn một tháng nữa thôi, bây giờ mà đi tìm người khác…
“Chẳng phải bên nước ngoài vẫn còn nhà thiết kế khác hay sao? Anh đi tìm người khác là được rồi? Hoặc là đến lúc ấy mua hàng có sẵn, ai mà thèm mặc quần áo của cô ta kia chứ? Tưởng mình ngon lành lắm à, người muốn được thiết kế cho Triệu Ý Như tôi không thiếu, không ngờ cô ta lại dám tỏ thái độ với tôi, tôi muốn kiện cô ta!”
“Kiện, kiện cô ấy?” Quản lý chớp chớp mắt.
“Đúng thế, không phải cô ta nói anh hủy hợp đồng phải bồi thường tiền sao? Thế thì chúng ta kiện cô ta ra tòa, coi coi cô ta có còn dám nói như vậy nữa không!”
Đến lúc được Hàn Minh Thư kéo ra khỏi phòng, Tiểu Nhan vẫn còn ngẩn ngơ, một lúc lâu sau mới sực tỉnh táo lại: “Này…Minh Thư!”
Cô tấy kéo tay Hàn Minh Thư, rồi mới trừng to mắt: “Ban nãy…Cậu làm gì thế?”
“Không phải cậu dòm thấy rồi sao?” Hàn Minh Thư trả lời với vẻ bỉnh thản.
“Nhưng mà nói thế thì chúng ta sẽ đắc tội với cô ta đấy, bây giờ cô ta là hoa đán đang nổi tiếng trong nước, hơn nữa nhìn bộ dạng của cô ta là biết ngay cô ta sẽ không ngoan ngoãn bồi thường đâu!
Cô ta chẳng phải là hạng tâm thường!”
“Tớ biết”
“Chuyện này là lỗi của tớ, nếu như tớ đến sớm hơn một phút thì sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy. Vốn dĩ tớ còn rất bực cô ta, nhưng bây giờ thấy lớn chuyện đến mức này, cũng không mang lại lợi ích gì cho cậu cả, hay là để tớ đi xin lỗi cô ta để cho qua chuyện này nhé”
Sau khi nói dứt lời, Tiểu Nhan hất tay Hàn Minh Thư ra, trở ngược về căn phòng.
Hàn Minh Thư khoanh tay đứng nguyên tại chỗ, cô nói với giọng lạnh lùng: “Tớ mới vừa kéo cậu ra khỏi đó mà cậu đã muốn quay lại sao?”
“Không quay lại, lẽ nào thật sự để như vậy a? Đây là đơn hàng đầu tiên của chúng ta sau khi về nước, nếu như hỏng thì có ảnh hưởng xấu đến phát triển của chúng ta sau này kkhông?”
“Bởi thế vì sợ ảnh hưởng đến sự phát triển của tớ, lần này gặp người khó xơi như thế này, cậu cũng muốn nén giận, thậm chí cô ta nói cậu chỉ đáng xách giày cho mình mà cậu cũng không nổi giận hay sao?”
“Giận chứ!” Tiểu Nhan bực bội cắn môi: “Nhưng có tức giận hơn nữa thì cũng không thể không cần tiền được, số tiền đối phương trả cũng khá khẩm lắm, Minh Thư…”
“Tớ hỏi cậu” Hàn Minh Thư thở dài bất đắc dĩ: “Cậu đến trễ một phút sao?”
Tiểu Nhan gật gật đầu.
“Thế câu có xin lỗi chưa?”
“Xin lỗi rồi, xin lỗi nhiều lần lắm, nhưng mà…Cô ta không để ý đến tớ”
“Thực ra đây cũng chẳng phải là việc gì to tát, bởi vì tớ đến trễ mà, cho dù chỉ là một phút thì cũng là do tớ đến trễ, bởi thế tớ mới chân thành xin lỗi cô ta, nhưng mà tớ không ngờ…
“Cậu không ngờ cô ta không những không tiếp nhận lời xin lỗi của cậu mà còn để cho cậu đợi, thậm chí sau khi gọi điện thoại kêu tớ đến đây còn nghi ngờ thân phận của tớ, đúng không?”
“Đúng thế…Nhưng cho dù tớ có giận dữ hơn đi chăng nữa thì tớ cũng không dám chửi thẳng mặt cô ta đâu, cậu cũng biết mà, tớ chỉ dám lầm bầm nho nhỏ trước mặt cậu thôi”
Nói đến đây, Hàn Minh Thư không nhịn nổi nữa, cô tức đến mức phì cười, rồi sau đó duỗi tay chọc vào đầu của Tiểu Nhan: “Thế thì cậu phụ trách lầm bầm, tớ phụ trách chửi lộn, được chưa?”
“Nhưng còn đơn hàng…
“Cũng có phải cậu không biết bản tính tùy tiện của tớ đâu, không làm đơn này thì cũng chẳng mấy bao nhiêu tiền, huống hồ chi người mà đối phương muốn thuê không phải là nhà thiết kế mà là nhân viên phục vụ? Chúng ta ấy à, mặc dù phải hòa thuận, thế nhưng không đồng nghĩa với việc phải cúi đầu. Bởi vậy, đi thôi, Bé Đậu Nành vẫn còn đang đợi chúng ta ở nhà đấy”
Sau khi nói dứt lời, Hàn Minh Thư đi thẳng về phía trước, Tiểu Nhan bất đắc dĩ nối gót theo sau cô, vừa lo lắng vừa cảm thấy áy náy: “Sao tớ lại cảm thấy vì tớ nên mọi chuyện mới đến nước này nhỉ? Nếu biết sớm thì tớ đã không gọi điện cho cậu rồi khiến cho mọi chuyện tệ hại đến mức này”
“Yên tâm đi, với tính cách của cô ta, cho dù cậu không gọi điện thoại cho tớ thì tình hình cũng trở nên tệ hại hơn mà thôi”
Tiểu Nhan: “…Vậy à?”
Hai người đang đi về, đột nhiên có bóng người chặn trước mặt Hàn Minh Thư.
Đó là phó đạo diễn tưởng cô là người hâm mộ hồi nấy, Tiểu Nhan vẫn còn nhớ anh ta, cô ấy nói vội: “Phó đạo diễn, xin hỏi có việc gì vậy?”
Phó đạo diễn quay sang nhìn Hàn Minh Thư, lần này gương mặt của anh ta không còn nghiêm túc như ban nãy nữa, anh ta híp mắt cười nhìn Hàn Minh Thư.
“Nghe nói cô là nhà thiết kế nước ngoài”
Hàn Minh Thư nhướn mày, gật đầu: “Chào anh”
“Ha ha, không cần khách sáo. Tôi thấy cô không tệ, có muốn làm diễn viên không? Trước mắt phim của chúng tôi thiếu nữ ba, tôi không thích cách diễn của cô ấy lắm, quan trọng nhất là không hợp hình tượng, cô có muốn thử không?”
Đối với người ngoài, đây là cơ hội từ trên trời rơi xuống.
Dù gì cô cũng chỉ lượn đoàn làm phim, kết quả phó đạo diễn lại nhìn trúng cô, muốn cô đóng vai nữ ba, đổi lại là nữ diễn viên nhỏ nào khác thì chắc hẳn cảm thấy mình gặp may lắm rồi.
Nhưng đối với Hàn Minh Thư, đây lại là chuyện khiến cho cô dở khóc dở cười.
“Cảm ơn phó đạo diễn yêu thương, nhưng mà…Có thể tôi không hứng, xin lỗi anh”
Nghe thấy thế, ánh mắt đạo diễn thoáng có vẻ thất vọng: “Vậy à..” Thế nhưng anh ta nhanh chóng tỉnh táo lại: “Không phải cô là nhà thiết kế sao? Tôi quen với một nữ diễn viên, vừa khéo gần đây cô ấy cũng muốn tìm một nhà thiết kế, cô có hứng hay không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT