“Rốt cuộc là làm sao?” Tiểu Nhan nháy mắt với cô: “Gần đây đã xảy ra quá nhiều chuyện khiến tớ cũng sắp không tiêu hóa kịp rồi, quan hệ giữa cậu và anh Hàn kia là như thế nào đấy.”

“Tiểu Nhan, cậu có thể bớt hóng chuyện đi được không?” Thẩm Cửu bất đắc dĩ nhìn cô ấy, thả đũa trong tay xuống: “Tóm lại giữa tớ và anh ta không giống như cậu nghĩ đâu, còn về phần là quan hệ như thế nào… Bây giờ tớ còn chưa nghĩ kỹ.”

Cô vẫn chưa nghĩ kỹ được là rốt cuộc mình có muốn thừa nhận tình thân này hay không.

Tiểu Nhan: “Thôi đi, đồ nhỏ nhen, ngay cả chuyện này mà cậu cũng không muốn nói với tớ, hừ.”

Hai người đang nói chuyện thì đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng chuông cửa.

Tiểu Nhan lập tức nhảy dựng lên: “Để tớ đi mở cho!”

Qua lời nói của dì Liên lúc trước, Tiểu Nhan đã biết lúc này người đến nhấn chuông cửa chắc chắn là Hàn Đông!

Ngọn lửa hóng chuyện đang cháy bừng bừng trong lòng Tiểu Nhan, chờ sau khi mở cửa ra, quả nhiên cô ấy nhìn thấy người đứng ở bên ngoài chính là Hàn Đông.

Hàn Đông mặc một bộ âu phục sẫm màu, vẻ mặt lạnh lùng, nhìn vô cùng khí chất.

Hèm, với khí chất như thế này thật sự cảm thấy Thẩm Cửu gặp vận may, mặc dù đã ly hôn với Dạ Âu Thần nhưng vẫn có một Dạ Y Viễn vẫn luôn theo đuổi không bỏ, bây giờ lại còn có thêm Hàn Đông khí chất tuyệt vời nữa.

Cho dù có chọn ai đi chăng nữa thì cũng đều không tệ.

Nhìn thấy Tiểu Nhan, ánh mắt Hàn Đông hơi dừng lại một chút, một lát sau ánh mắt của anh ta xuyên qua Tiểu Nhan trực tiếp nhìn vào bên trong phòng.

Tiểu Nhan cười híp mắt hỏi: “Anh Hàn đúng không?”

Hàn Đông hơi gật đầu, nhếch môi mỏng lên.

Tiểu Nhan nghiêng người: “Cửu đang ở bên trong đấy.”

Hàn Đông lại cau lông mày lên, sải rộng bước chân đi vào, anh ta không nhịn được quét mắt đánh giá Tiểu Nhan một chút, phát hiện vẻ mặt của cô nhóc này vẫn luôn cợt nhả, hơn nữa ánh mắt nhìn anh ta dường như không có ý tốt.

Chẳng lẽ cô nhóc này hiểu lầm cái gì rồi?

Nghĩ tới đây, lông mày Hàn Đông càng nhíu chặt lại.

Thật ra sau khi Tiểu Nhan đi mở cửa Thẩm Cửu bên này không hiểu sao trở nên căng thẳng hơn, hiện tại cô thật sự không quá muốn gặp Hàn Đông, cô nghĩ cô cần thêm thời gian để làm rõ hơn suy nghĩ của mình đã.

Cho nên khi Hàn Đông đi tới sau lưng cô, Thẩm Cửu gần như là vô thức đứng lên.

“Anh…”

“Thân thể của em thế nào rồi?”

Động tác của Hàn Đông cực kì tự nhiên, anh ta đặt cặp công văn sang một bên, ánh mắt rơi vào trên người cô, trong giọng nói chứa đầy sự quan tâm của bậc cha chú, sau khi hỏi xong anh ta nhìn thấy bữa sáng trên mặt bàn đã được ăn hết sạch sành sanh.

Sau một hồi sững sờ, Hàn Đông lại không nhịn được cười nhạt một tiếng.

“Xem ra là ăn rất ngon miệng, có lẽ cơ thể không còn vấn đề gì nữa rồi.”

Chắc là tâm trạng cũng trở nên tốt hơn rồi.

Không ngờ tính cách của cô em gái này của anh cũng có nhiều chỗ giống với mẹ của cô vậy.

Vốn dĩ Thẩm Cửu định nói gì đó nhưng sau khi nghe thấy anh ta nói như vậy, lời đến bên môi đành phải nuốt trở vào.

Sau khi cô nhìn tàn cuộc còn sót lại trên bàn, không nhịn được lại nhìn về phía Tiểu Nhan lần nữa.

Thật sự là… Ăn như vậy một chút hình tượng cũng không có.

“Anh Hàn yên tâm, Cửu ăn rất ngon miệng, hơn nữa nếu như cô ấy không ăn cơm thì tôi cũng sẽ ép cô ấy ăn.”

Nghe cô ấy nói như vậy, Hàn Đông lại thân thiện cười cười với cô: “Làm phiền cô rồi.”

“Không có gì không có gì.” Tiểu Nhan khoát tay nói: “Tôi và cô ấy là bạn tốt của nhau nên tôi có trách nhiệm phải quan tâm chăm sóc cho cô ấy…” Câu cuối cùng cô ấy còn cố ý kéo dài ra, thật ra Tiểu Nhan muốn thăm dò Hàn Đông một chút nhưng dường như Hàn Đông nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của cô, anh ta hơi nhướng lông mày lên liếc mắt nhìn đồng hồ.

“Vậy là tốt rồi, nửa tiếng nữa tôi còn có cuộc họp, tôi ngồi đây mười phút rồi sẽ đi ngay.”

Nói xong anh ta cũng thật sự ngồi xuống, Thẩm Cửu thấy trên mặt bàn có quá nhiều thứ nên lén đụng vào cánh tay Tiểu Nhan một cái, ra hiệu cho cô ấy cùng thu dọn với mình.

Thế là hai người lập tức nhanh chóng thu dọn đồ trên bàn, sau đó Thẩm Cửu nhìn Hàn Đông.

“Anh… Anh ăn sáng rồi à? Nếu không…”

Hàn Đông dịu dàng nhìn cô: “Không sao, anh không đói.”

Thật ra là anh ta muốn tới đây cùng nhau ăn sáng với cô nhưng chủ yếu nhất vẫn là giám sát cô ăn sáng, nếu cô đã ăn sáng rồi thì Hàn Đông cảm thấy mình ăn hay không ăn cũng không quan trọng.

Tiểu Nhan ở bên cạnh thấy rất lạ, lại có chút xấu hổ: “À, xin lỗi anh, tôi không ngờ anh Hàn lại đến đây, nếu sớm biết anh sẽ tới thì bọn tôi sẽ đợi anh.”

Thật ra là cô ấy biết, chỉ có điều cô… Không ngờ đường đường là Tổng giám đốc của tập đoàn Hàn thị thế mà lại chạy tới khách sạn cùng ăn sáng với bọn họ, chuyện này nghĩ lại đã thấy khó tin rồi.

Cho nên không được cô ta suy nghĩ đến, đương nhiên… Cũng theo đó mà nói sang chuyện khác, cô còn sợ lãng phí đồ ăn nên ăn rất nhiều, bây giờ bụng vẫn còn hơi khó chịu đây này.

“Không sao, tôi ngồi một chút rồi đi ngay thôi.”

“Để tôi lấy nước cho anh Hàn.” Tiểu Nhan cũng biết mình ăn nhiều cho nên vội vàng chạy đi lấy nước cho Hàn Đông.

Sau đó cô ấy lại cảm thấy chỉ lấy cốc nước thôi thì cũng quá keo kiệt nên lại quay trở lại, cười tủm tỉm nói: “Sáng sớm nay lúc tôi tới đây hình như có nhìn thấy một quán cà phê miễn phí ở gần đây, nếu như Tổng giám đốc Hàn không ngại thì để tôi xuống lầu lấy cho anh một cốc cà phê và một phần bánh sandwich nhé?”

Hàn Đông suy nghĩ, một lát sau lại nhìn Thẩm Cửu một chút, gật đầu: “Được.”

“Tôi sẽ đi ngay bây giờ, cam đoan là rất nhanh thôi!”

Cạch…

Tính cách của cô nhóc Tiểu Nhan này đúng là nhanh nhẹn, nói đi là đi.

Sau khi cô ấy đi rồi, trong phòng khách sạn chỉ còn lại hai người Thẩm Cửu và Hàn Đông.

Mặc dù là người thân của nhau nhưng Thẩm Cửu vẫn cảm thấy vô cùng xấu hổ, cô thật sự không muốn ở một mình trong phòng này cùng với Hàn Đông.

Sau khi im lặng một lúc, Hàn Đông đột nhiên mở miệng nói: “Anh sẽ xử lý chuyện của Mai Linh bên kia.”

Nghe anh ta nói như vậy, Thẩm Cửu không nhịn được ngước mắt lên hỏi: “Anh sẽ xử lý như thế nào? Các người đã thật sự chắc chắn thân phận của tôi rồi à? Không nghi ngờ gì sao? Dù sao… Mai Linh kia chính là một bài học, tôi cảm thấy… Anh Hàn vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn, tránh cho sau này mới phát hiện ra thân phận của tôi không đúng, đến lúc đó…”

“Không bao giờ.” Hàn Đông bình tĩnh cắt ngang lời cô, vẻ mặt lạnh lùng: “Lần này sẽ không sai.”

Thẩm Cửu cắn môi, rũ mắt xuống nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay của mình.

“Em đang sợ à?”

Cô không nói lời nào, chỉ càng cúi đầu xuống thấp hơn.

Cô có thể không sợ được sao? Đột nhiên có người nói cho cô biết ba mẹ sớm chiều ở chung bao nhiêu năm với cô kia lại không phải là người thân thật sự của cô, bỗng chốc cô lại trở thành một đứa bé không ai cần, mặc dù bây giờ nhà họ Hàn đã ra mặt nói bọn họ là người thân của cô, thế nhưng mà… Bài học của Hàn Mai Linh kia cũng khiến cho cô sợ hãi, biết đâu một ngày nào đó khi cô chấp nhận và dung hòa vào mối quan hệ gia đình kia rồi, nhà họ Hàn lại nói là tìm nhầm người thì sao…

Vậy đến cuối cùng, cô là ai? Có thể là ai đây?

Hàn Đông nhìn vào cái gáy của cô một lúc lâu, cuối cùng đành bất đắc dĩ thở dài một cái.

“Lúc đầu có một vấn đề anh không muốn hỏi, nhưng nếu như em đã cảm thấy không yên lòng như thế vậy thì anh cũng không thể không nói một chút.”

Nghe vậy, Thẩm Cửu ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn anh ta: “Vấn đề gì?”

Ánh mắt Hàn Đông hơi lóe lên, theo lý thuyết thì… Thật sự anh ta không muốn nhắc tới vấn đề này.

Dù sao bây giờ em gái của anh ta cũng là người lớn rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play